Truyện Cô Giáo Ở Nhà Tôi
Anh Thư comment: "Nhớ Hương thì ghi đại là nhớ Hương đi em ơi..."
Phương cũng comment sau: "Xin phép được cười nửa miệng, hơ hơ hơ."
Anh Thư: "Muốn vả cái mỏ @Phương"
Kiều My cũng rôm rả trả lời: "Bé Hương qua đèo đâu rồi ta?"
Màn hình hiển thị một comment mới của Phương Dung: "@Lưu Mỹ Ngọc"
"Chị nhớ nha!" Bé Kiều My dâʍ đãиɠ trả lời xong liền vứt điện thoại chạy đi bế con, tự nhiên vợ sai đi bế con lại đi hóng thị lung tung, vợ mà phát hiện thế nào cũng không toàn thây!
Hương đến khi check điện thoại thì mọi người cũng nói với nhau gần cả trăm comment rồi, cô lướt lên đọc lại, thấy chị trả lời rất ít ỏi mà người khác lại nói quá nhiều. Chị Phương và chị Thư có vẻ hơi rảnh nên nhắn rất nhiều, có vẻ chị My sau khi được tag chị Ngọc vào thì không dùng điện thoại nữa, để cho ba người họ múa võ mồm trên mạng với nhau.
"Chị My mới kêu em mà đi đâu mất tiêu rồi?"
Hương trả lời lại các comment trên, trong lòng khá là ghim vụ chị ấy nói mình là Hương qua đèo.
"Đi bế Triết rồi." Chị Ngọc trả lời.
Chị Ngọc có vẻ lớn nhưng tâm tình khá là trẻ con, nói chuyện với mọi người rất hợp, nhưng cho dù là hợp mọi người đều nể chị một phần. Hương có một ngày nghe chị kể lại chuyện xưa, bảo rằng hai người họ gặp nhau là một kì diệu, vậy nên cho dù chị Ngọc có lớn tuổi hơn vẫn gọi chị My bằng chị, coi là chị nhưng lại hành như con đẻ.
"Có người nhớ em lắm rồi kìa." Phương hảo tâm nhắc nhở.
Dung nhẹ nhàng thả một icon duyên dáng mà nàng hay dùng vào ?