Cách làm:
- Bí đỏ gọt vỏ và cắt thành từng lát mỏng, hấp cách thủy.
- Xay nhuyễn bí đỏ đã hấp chín, thêm lượng đường thích hợp, khuấy đều.
- Mướp đắng rửa sạch, cắt đôi theo chiều ngang, dùng thìa múc bỏ hết lõi bên trong.
- Đun sôi một nồi nước, thêm thìa dầu ăn sau đó cho mướp đắng vào luộc trong 2 phút, (chần mướp đắng có thể loại bỏ bớt một phần vị đắng, cũng có thể làm cho màu của mướp đắng đẹp hơn nhờ thêm dầu ăn).
- Vớt mướp đắng ra, ngâm ngay vào bát nước lạnh để giữ màu cho mướp đắng.
- Dùng thìa múc bí đỏ nhồi vào trong lõi mướp đắng.
Sau đó cắt thành các khoanh có độ dày khoảng 8mm. Rưới thêm 1 ít mật ong lên rồi thưởng thức.
Đảm bảo món này người già, trẻ nhỏ đều thích. Chúc các bạn thành công!
Thêm một cách chế biến sườn mà chị em nội trợ nên biết để trổ tài cho cả nhà thưởng thức.
" alt=""/>Biến tấu tuyệt vời với món mướp đắng nhồi bí đỏPhụ nữ có chất "đàn bà" chính là người đủ nữ tính, đủ nhẹ nhàng để đàn ông có cơ hội được bảo bọc và chở che. Khi đàn ông ở bên người phụ nữ này, họ thỏa nhu cầu được làm người đàn ông chân chính. Không chỉ vậy, "chất đàn bà" ở phụ nữ còn là bản năng làm mẹ, làm vợ, là người lo toan nhà cửa gia đình. Kiểu phụ nữ này, đàn ông nào cũng khao khát, thậm chí là bất chấp để ngoại tình.
5. Đôi chân dài gợi cảm
Phụ nữ chân dài thanh mảnh thường gây được sự chú ý của rất nhiều đàn ông. Các Adam thật sự cảm thấy bị kích động và không kìm lòng được khi nhìn thấy một cô gái có đôi chân thon dài với những sải bước mạnh mẽ và dứt khoát.
Tại sao phải đè nặng trách nhiệm phụng dưỡng, báo hiếu cha mẹ khi bạn mới là người muốn chúng đến với mình trong cuộc đời?
" alt=""/>5 kiểu phụ nữ dễ kích thích đàn ông ngoại tìnhNgười Việt xưa nay luôn cho rằng, con cái là mối đầu tư lớn. Khi con còn nhỏ, cha mẹ dồn hết tình yêu, tiền bạc cho con. Những đứa trẻ được học hành, lớn lên theo kỳ vọng của cha mẹ. Họ mong con thành tài, cho họ mở mày mở mặt và đặc biệt lúc về già, cha mẹ có nơi để nương tựa.
![]() |
Ảnh: Đức Liên |
Nhưng thói quen dồn tất cả cho con một cách mù quáng sẽ làm hại người Việt nói riêng và người Á Đông nói chung. Câu chuyện mà tôi chứng kiến là một minh chứng cho điều đó.
Hàng xóm của tôi 65 tuổi. Cách đây 3 năm về trước, bà đến khu phố nơi chúng tôi ở để thuê trọ.
Chồng bà mất khi con trai của họ được 5 tuổi. Vì vậy bao nhiêu tình yêu thương và hi vọng bà dồn hết cho người con trai duy nhất.
Bà kể, khi còn trẻ, dù khó khăn đến mấy bà đều tìm cách cho con đi học. Bà sẵn sàng nhịn ăn, vay mượn để mua cho con cái này, cái kia chỉ mong con học hành thành tài.
Thấy con học được, bà càng mừng. Thay vì có khoản tích lũy cho bản thân, bà dồn hết vào tương lai của con. Bà chắc mẩm, con nên người không bao giờ phụ công cha mẹ.
Bà nghĩ rằng, chồng mất sớm, anh em phận ai nấy lo, tuổi về già của bà chỉ còn hi vọng ở con.
Khi con trai tốt nghiệp đại học, đi làm, bà cũng tự cho mình nghỉ hưu dù đang ở tuổi có thể lao động.
Từ đó, tôi thấy bà thường xuyên dành thời gian để tập thể dục, sinh hoạt các câu lạc bộ cho người già. Vì không có lương hưu, không có tích lũy anh con trai phải hàng tháng gửi tiền về cho mẹ chi tiêu.
Mỗi lần con trai gửi, bà sang khoe với tôi đầy tự hào. Những lần con chưa gửi kịp, bà gọi điện trách móc, phàn nàn rằng anh bất hiếu.
Thời trẻ, anh con trai ra sức chiều chuộng mẹ nhưng khi anh lập gia đình, mọi chuyện lại khác.
Vợ anh cầm hết tiền lương của chồng và quản lý tiền lương trong nhà. Thay vì số tiền liên tục gửi về để vừa lòng mẹ chồng như trước đây, chị thắt chặt lại. Họ còn phải lo cho các con và chi phí đắt đỏ ở thành phố, nhất là khi anh chưa có nhà, chưa có tài sản gì đáng giá.
Cuộc sống người mẹ dần khó khăn hơn, bà giận dỗi và vùng vằng với con trai. Anh con trai áy náy, thương mẹ nhưng cũng không thể làm gì hơn. Tính đi tính lại, bà quyết định bán căn nhà ở quê để cùng gia đình con trai mua nhà ở thành phố.
Cuộc sống chung chỉ vui vẻ thời gian đầu. Những mâu thuẫn, xích mích nhanh chóng bộc lộ. Người mẹ không có thu nhập nhưng thích sống thoải mái với lý do “cả đời đã vất vả nuôi con, nay phải được hưởng thụ”. Con dâu thì tính tình chắt bóp, sống trong cảnh thiếu trước hụt sau, họ cãi nhau.
Một lần mẫu thuẫn lớn, bà tự ái, đòi ra ở trọ và bà đến thuê nhà gần gia đình tôi. Lúc này, tuổi đã lớn bà mới bắt đầu đi xin việc, kiếm sống. Bao nhiêu lần xin bà đều bị người ta từ chối vì tuổi cao. Cuối cùng bà đi giúp việc cho một gia đình cùng khu phố.
Nhưng tuổi cao sức yếu, bà làm việc chậm lại thường hay đãng trí khiến gia chủ rất phiền lòng. Một lần đau ốm nghỉ quá lâu, bà bị người ta cho nghỉ việc.
Bà lại phải cầu cứu con trai. Những năm tháng cuối đời, người phụ nữ đó sống rất tằn tiện. Có hôm tôi sang chơi, thấy bữa cơm của bà chỉ có mấy bìa đậu và đĩa rau luộc. Bà ăn không hết lại dành sang bữa chiều…
Cuối cùng, bà mất trong căn phòng trọ, một mình. Tôi nghe nói, bà ốm mấy hôm nay, người con trai thì đi công tác, con dâu thì mới sinh con nên không qua lại thăm mẹ…
Chứng kiến chuyện của hàng xóm, chồng tôi chép miệng “Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể/Con nuôi cha mẹ, con kể từng ngày”.
Ở tuổi già không có sự tích lũy, chuẩn bị, phải phụ thuộc vào người khác thì thực sự là một bi kịch.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi ý kiến của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn. |
Theo tôi, quan niệm “trẻ cậy cha, già cậy con” đang dần lỗi thời.
" alt=""/>Cái giá xót xa khi nuôi con để ‘cậy lúc về già’