
élộtabletmỏngnhấtthếgiớbảng xếp hạng ligue 1bảng xếp hạng ligue 1bảng xếp hạng ligue 1、、

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

-
Nhận định, soi kèo Chadormalou Ardakan vs Persepolis, 22h15 ngày 7/3: Mệnh lệnh phải thắng
2025-03-10 19:30
-
Mang Tết ‘ấm’ đến đồng bào vùng cao
Tạm rời xa ánh điện, cửa gương và sự nhộn nhịp tiện nghi của thành phố, những bước chân của “biệt đội” Ariston đã vượt qua loạt cung đường hiểm trở để mang nguồn nước nóng đến Hoàng Su Phì, Ea Súp và Cù Lao Xanh. Mặc những khó khăn vẫn còn đó, một mùa xuân ấm áp và tiện nghi hơn đã đến với nhiều bà con vùng cao.
Những ngày đầu đặt chân đến Hoàng Su Phì, cả đoàn ngỡ ngàng trước cuộc sống còn thiếu nhiều tiện nghi nơi vùng cao, khi các em chỉ mới được nghe về máy nước nóng trên TV. 28 máy nước nóng gián tiếp và 2 máy năng lượng mặt trời đã được lắp đặt tại 7 điểm trường nội trú trên toàn địa bàn huyện.
Ba tháng sau khi lắp đặt máy nước nóng, miền Bắc Việt Nam đón đợt rét đậm nhất kể từ đợt rét kỷ lục tháng Giêng năm 2016. Cái lạnh cắt da vẫn còn đó, nhưng điều kiện vệ sinh của hơn 1.000 học sinh, giáo viên giờ đây đã được cải thiện. Không cần phải đun củi nấu nước có lẽ là niềm vui và sự hân hoan lớn với những cô bé, cậu bé vùng cao.
Sứ mệnh mang đến Tết “ấm” của Ariston tiếp tục đến với khu vực Tây Nguyên. Mùa xuân năm nay, các chiến sĩ đồn biên phòng Ea H’leo và hàng trăm học sinh nội trú đã có thể “đương đầu” với gió lạnh của núi ngàn và điều kiện vệ sinh kém. 30 máy nước nóng gián tiếp và máy năng lượng mặt trời đã được lắp đặt tại 2 trường học và 4 đồn biên phòng.
Niềm hạnh phúc và những giọt nước mắt xúc động cũng đã góp mặt trong hành trình cuối cùng tại Cù Lao Xanh, Bình Định khi “biệt đội” Ariston trao tặng 40 máy nước nóng và các nhu yếu phẩm cần thiết cho hơn 600 người dân bị thiệt hại từ thiên tai. Vùng ven biển Bình Định là một trong những nơi chịu ảnh hưởng nặng nề bởi đợt bão lũ vừa qua. Những chiếc máy nước nóng trở thành món quà ý nghĩa cho các hộ nghèo neo đơn - đối tượng thụ hưởng chính của chặng cuối hành trình.
Khởi đầu mới cho tinh thần vì cộng đồng
“Hành trình xuyên Việt - Thách thức khắc nghiệt” còn trở thành một trải nghiệm vô giá cho những thành viên của “biệt đội” Ariston. Đồng hành cùng “đầu tàu” Trần Đặng Đăng Khoa tại 3 hành trình là 6 bạn trẻ với những trái tim nhiệt huyết và tinh thần dám đương đầu thách thức mọi khắc nghiệt.
Hải An - cô gái duy nhất của hành trình đem nguồn nước nóng đến Cù Lao Xanh chia sẻ: “Thực sự phải đương đầu với khó khăn, chúng tôi mới hiểu thêm về những thiếu thốn và điều kiện khắc nghiệt mà người dân nơi đây chống chọi để vượt qua mỗi ngày. Có những nơi mà sự thoải mái thông thường trở nên xa xỉ, những tiện nghi cơ bản nhất như nước nóng để tắm giặt và sinh hoạt chỉ là ước mơ”.
Khép lại một hành trình, nhưng là sự khởi đầu mới cho tinh thần vì cộng đồng tiếp tục được ươm mầm. Không chỉ được trải nghiệm hái chè, gặt lúa trên ruộng bậc thang Hoàng Su Phì, các thành viên trong đoàn còn được lắng nghe về lịch sử cột mốc biên giới số 41 tại biên giới Đắk Lắk hay sơn thuyền, đan lưới phụ ngư dân tại vùng ven biển Bình Định.
Trần Đặng Đăng Khoa - “đầu tàu” của “biệt đội” Ariston hãnh diện khi nhìn lại một chặng đường dài đã qua: “Đồng hành cùng Ariston, Khoa lại càng tin tưởng chất lượng và sự kỹ lưỡng trong từng công đoạn, từ việc lựa chọn sản phẩm, lên kế hoạch và lắp ráp. Qua từng chặng, Khoa thêm khâm phục sự tài tình của Ariston trong việc am hiểu địa phương, để có thể mang đến những giải pháp thiết thực ở những nơi tưởng như khắc nghiệt nhất”.
Khoa cũng cho biết thêm, Tết năm nay sẽ là một cái Tết trọn vẹn sau 3 năm bôn ba nơi xứ người. Không chỉ đẹp hơn vì được ăn một cái Tết truyền thống tại quê nhà, mà còn được chung tay giúp cho cuộc sống của đồng bào cải thiện hơn trước.
Trải qua 3 tháng chuẩn bị, 30 ngày di chuyển, vượt quãng đường hơn 5.000km để lắp đặt 100 chiếc máy nước nóng, “biệt đội” Ariston đã hoàn tất sứ mệnh của mình. Những giá trị bền vững và sự tử tế của “Hành trình xuyên Việt - Thách thức khắc nghiệt” không chỉ lan tỏa đến các địa phương, mà còn đến giới trẻ Việt. Đây cũng chính là cam kết mang sự thoải mái đến những điều kiện khắc nghiệt nhất thông qua chất lượng sản phẩm vượt trội của Ariston.
Ariston là tập đoàn hàng đầu về gia nhiệt với các dòng sản phẩm đa dạng: Máy nước nóng trực tiếp, máy nước nóng gián tiếp, máy nước nóng năng lượng mặt trời, máy bơm nhiệt. Các sản phẩm của Ariston luôn theo đuổi giá trị vượt trội về sự bền bỉ, an toàn và tiết kiệm năng lượng.
Website: https://www.ariston.com/vi-vn/
Hotline: 18001517
Tố Uyên
" width="175" height="115" alt="3 tháng lan toả tinh thần vì cộng đồng của ‘biệt đội’ Ariston" />3 tháng lan toả tinh thần vì cộng đồng của ‘biệt đội’ Ariston
2025-03-10 19:20
-
Bà Mitsuko Minakawa, 77 tuổi và bức ảnh cưới. Vợ chồng bà chuyển tới Triều Tiên năm 1960. Đã 6 thập kỷ trôi qua kể từ khi bà Mitsuko Minakawa lên con tàu tới Triều Tiên. Nhưng nỗi đau khổ trong một ngày đầy nắng mùa xuân năm ấy chưa bao giờ vơi bớt trong lòng bà.
Hai tháng trước đó, bà kết hôn với một người đàn ông Triều Tiên tên Choe Hwa-jae, một sinh viên cùng trường với bà ở ĐH Hokkaido - nơi mà bà là nữ sinh viên duy nhất trong số 100 người. Năm ấy, bà Minakawa 21 tuổi, còn ông Choe là một trong số những người gốc Triều Tiên ở Nhật Bản hồi hương. Nhiều người trong số họ là con cháu của những người đã được người Nhật đưa sang để làm việc trong các hầm mỏ và nhà máy.
Hơn 93 nghìn người gốc Triều Tiên, hay còn gọi là Zainichi, đã trở về quê hương từ năm 1959 tới năm 1984, theo thông tin từ Hiệp hội Chữ thập đỏ Nhật Bản. Tuy nhiên, trong số đó cũng có 1.830 phụ nữ Nhật Bản giống như bà Minakawa đã kết hôn với những người đàn ông Triều Tiên và một số ít hơn đàn ông Nhật Bản lấy vợ Triều Tiên.
“Chồng tôi là người Triều Tiên và xuất thân nghèo khó. Gia đình tôi đã phản đối cuộc hôn nhân này và không đến dự đám cưới” - bà Minakawa, một trong số 8 người phụ nữ sống ở Triều Tiên đã được nhiếp ảnh gia người Nhật Noriko Hayashi chụp hình cho hay.
“Mẹ tôi đã khóc và nói ‘Xin con đừng đi. Hãy suy nghĩ về việc con đang làm’. Cứ mỗi lần nghĩ lại những điều bà nói, tôi không thể ngừng khóc. Năm đó, tôi mới 21 tuổi”. Bà Minakawa sau đó lấy một cái tên Triều Tiên là Kim Guang-ok. Bà và chồng - người đã qua đời năm 2014 - sau đó định cư ở thành phố cảng phía đông Wonsan, nơi ông làm việc ở một công ty thuỷ sản, còn bà ở nhà nuôi dạy con cái.
Bà Minakawa và bức ảnh hoa anh đào ở công viên gần quê nhà. Nhiếp ảnh gia Hayashi tìm hiểu về chương trình hồi hương, và một thực tế là có “những người trở về” gồm cả những phụ nữ Nhật Bản chưa một lần đặt chân tới đất nước Triều Tiên. “Nhưng tôi chưa bao giờ nghe bất kỳ câu chuyện cá nhân nào của những người phụ nữ này” - cô nói. “Tôi muốn biết họ cảm thấy thế nào sau 60 năm rời quê hương, họ nhớ những gì và cuộc sống của họ như thế nào ở Triều Tiên”.
Tuy nhiên, Triều Tiên là một quốc gia khó tiếp cận, đặc biệt là với một nhiếp ảnh gia tự do đến từ Nhật Bản.
Trong suốt chuyến thăm đầu tiên vào năm 2013 với một tổ chức phi chính phủ Nhật Bản, Hayashi đã thuyết phục được rằng mục đích duy nhất của cô chỉ là gặp gỡ những người phụ nữ, lắng nghe câu chuyện của họ và chụp ảnh chân dung họ.
Trong 12 chuyến đi tiếp theo, cô đã phỏng vấn và chụp ảnh họ tại nhà riêng ở Thủ đô Bình Nhưỡng, Wonsan và Hamhung - thành phố lớn thứ 2 của đất nước.
Hayashi tìm ra sợi dây cảm xúc xuyên suốt tất cả câu chuyện, đó là những người phụ nữ mong mỏi về thăm lại nơi họ được sinh ra và lớn lên. “Đã nhiều lần, tôi nhìn thấy những cảm xúc mà họ giấu kín trong tim mình bao năm qua”.
Khi quyết định tới Triều Tiên, họ đã tin rằng mình có thể trở lại Nhật Bản để thăm gia đình sau khi ổn định cuộc sống mới. Tuy nhiên, việc đi lại tự do giữa Nhật Bản và Triều Tiên là không thể, vì 2 quốc gia chưa đặt quan hệ ngoại giao.
Nhiều thập kỷ trôi qua, chỉ có 5 người phụ nữ mà Hayashi gặp từng được trở lại quê hương trong một thời gian ngắn. Tổng cộng, có 43 người vợ Nhật Bản được phép về nước vài ngày trong khuôn khổ các chương trình hồi hương đặc biệt được tổ chức vào các năm 1997, 1998 và 2002.
Chính vì thế, Hayashi bỗng dưng trở thành mối liên hệ hiếm hoi của những người phụ nữ này với quê hương mà họ đã bỏ lại. Với một số người, nữ nhiếp ảnh gia còn là mối liên hệ duy nhất của họ với đất nước - nơi họ sinh ra. Tám người phụ nữ mà Hayashi đã chụp ảnh hiện đều ở độ tuổi 70-80 và đều là goá phụ. Ba người đã qua đời. Trong năm qua, cô đã phải tạm hoãn các chuyến thăm vì đại dịch Covid-19.
Hayashi kể lại rằng, họ đã cười nói vui vẻ mỗi khi cô tới thăm. Họ nắm tay cô và giới thiệu cô với các con cháu. Và một lúc sau, những người khác sẽ rời khỏi phòng để họ tự do nói chuyện.
“Hầu hết cha mẹ họ đều phản đối quyết định ra đi, nhưng họ nói rằng đừng lo lắng, họ sẽ quay về. Cuối cùng, thậm chí họ còn không được gặp cha mẹ trước khi chết. Họ đều khóc mỗi khi nói về điều này”.
Bà Aiko Nakamoto, 87 tuổi chưa bao giờ trở về Nhật Bản. “Thậm chí, chỉ 1-2 tiếng thôi là đủ rồi” – bà mơ ước. Bà Aiko Nakamoto cũng đến Triều Tiên cùng chồng vào năm 1960 sau 2 năm kết hôn ở Nhật Bản.Quê bà ở tỉnh Kumamoto. “Tôi thường tới đền thờ với bạn bè và chơi ở đó khi còn nhỏ. Năm 26 tuổi, tôi gặp ông ấy. Lúc đầu, tôi không nhận ra ông ấy là người Triều Tiên vì tiếng Nhật của ông ấy hoàn hảo. Ông ấy là một người ấm áp và tôi đã đem lòng yêu thương”.
Cũng giống như nhiều phụ nữ khác, bà không được trở về Nhật đã 60 năm. “Tôi chỉ muốn về thăm quê hương và phần mộ của cha mẹ”.
Những người phụ nữ khác cũng chia sẻ với Hayashi về niềm khao khát được về thăm gia đình.
Bà Fujiko Iwase - người đã qua đời ở Triều Tiên năm 2018 - từng chia sẻ với Hayashi về cuộc gặp cuối cùng của bà với mẹ và chị gái.Họ đã đến Tokyo thăm bà trước khi bà rời Nhật Bản.
“Chúng tôi tin rằng sẽ gặp lại nhau sau một vài năm nữa. Kể từ khi sang Triều Tiên, tôi chưa bao giờ làm việc bên ngoài, nhưng tôi thích đan ở nhà” - bà kể với Hayashi khi họ trò chuyện với nhau ở một quán cà phê ở Hamhung. “Chồng tôi học đại học và trở thành bác sĩ. Khi bạn già đi, bạn bắt đầu nghĩ về những ngày xưa cũ ở quê nhà”.
Bà Takiko Idelà một trong số ít phụ nữ tham gia chương trình hồi hương năm 2000. “Tôi gặp chồng mình năm 15 tuổi khi cả hai chúng tôi đều là tài xế xe buýt. Mẹ tôi phản đối cuộc hôn nhân vì chồng tôi là người Triều Tiên. Chúng tôi chuyển đến Triều Tiên năm 1961 mà không cho bà biết. Tôi là con gái duy nhất nên chắc hẳn bà cảm thấy rất buồn và thất vọng”.
Bà trở về Nhật Bản lần đầu tiên sau 39 năm và phát hiện ra rằng người mẹ đã qua đời 2 năm trước đó ở tuổi 99. “Cuối cùng, khi có thể tới thăm mộ bà, tôi đã nói lời xin lỗi”.
Trong số tất cả phụ nữ mà Hayashi từng phỏng vấn, cô thấy bị thu hút nhiều nhất bởi bà Minakawa. “Bà là một phụ nữ rất độc lập. Bà ấy chọn sống với người đàn ông mà bà yêu và xây dựng cuộc sống mà bà muốn ở tuổi 21, mặc dù điều đó đồng nghĩa với việc phải xa cách bạn bè và gia đình ở Nhật Bản”.
“Bà nói với tôi rằng: ‘Khi rời Nhật Bản, tôi tập trung vào hạnh phúc của riêng mình nhưng mẹ tôi thì vô cùng lo lắng. Chỉ sau khi có con, tôi mới hiểu cảm xúc của bà”.
Tránh khơi lại vết thương tình cảm, Hayashi không bao giờ hỏi thẳng bất cứ người phụ nữ nào rằng họ có hối hận khi rời Nhật Bản hay không. “Tôi biết họ đã phát điên khi nhận ra rằng mình có thể sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Nhưng tôi cũng thấy họ trân trọng cuộc sống và gia đình mình ở Triều Tiên. Nếu có cơ hội về thăm Nhật Bản một lần, họ sẽ trở về. Một trong số họ nói với tôi rằng, chỉ cần một chuyến thăm ngắn thôi là đủ, sau đó bà có thể nhắm mắt ra đi”.
Hai trong số 5 người còn sống mà Hayashi đã phỏng vấn có gửi thư qua lại cho gia đình ở Nhật Bản. Gọi điện thoại là một thứ xa xỉ ở đây, còn truy cập email là một đặc quyền chỉ giới thượng lưu chính trị ở Bình Nhưỡng mới được sử dụng.
Những người khác, bao gồm cả bà Minakawa, đã mất liên lạc với gia đình. Hayashi đã cố gắng liên lạc với người thân của bà ở Nhật Bản nhưng chưa được.
Giờ đây, khi đã 77 tuổi, bà Minakawa mơ ước: “Tôi muốn về Nhật Bản lần cuối, nếu có thể. Cứ đến tháng 5, khi hoa keo nở rộ, tôi lại mở cửa sổ để hương thơm ùa vào phòng. Mỗi lần như thế, tôi lại nhớ nhà”.
Xem thêm video: Biển người Triều Tiên xem lễ thượng cờ, bắn pháo hoa chào năm 2021
Nguyễn Thảo(Theo The Guardian)
Chuyện tình đẹp của chàng trai Triều Tiên và cô gái Hàn Quốc từng bị hoài nghi
Vượt qua mọi rào cản, chàng trai Triều Tiên Joseph Park và cô gái Hàn Quốc Juyeon nên duyên vợ chồng
" width="175" height="115" alt="Những phụ nữ Nhật lấy chồng Triều Tiên, một đời không được về quê" />Những phụ nữ Nhật lấy chồng Triều Tiên, một đời không được về quê
2025-03-10 18:09
-
Bà Hằng luôn vui cười, niềm nở khi bán hàng cho khách. Vợ chồng bà Hằng quê gốc Hà Nội, vào Sài Gòn lập nghiệp mấy chục năm trước. Ban đầu, bà bán hàng tạp hóa, chồng làm việc trong cơ quan nhà nước. Hai năm trước, cửa hàng buôn bán ế ẩm, bà quyết định đóng cửa, ra Hà Nội mua nồi, dụng cụ làm bánh mang vào Sài Gòn tráng bánh cuốn, bánh ướt bán.
Bà Hằng kể, ở huyện Thanh Trì (Hà Nội), gia đình bà bán bánh cuốn mấy chục năm qua. Vì vậy, từ nhỏ người phụ nữ này đã thuộc lòng các khâu ngâm gạo, xay bột, tráng bánh như thế nào để chiếc bánh đẹp, chín tới, láng mịn và dậy mùi thơm của gạo tẻ. Các công đoạn làm nước chấm, phi hành bà cũng thuộc như lòng bàn tay.
Nơi vợ chồng bà Hằng ở chủ yếu là dân tứ xứ đến sinh sống. Mỗi người có thói quen thưởng thức ẩm thực khác nhau, chưa kể, bánh cuốn thì nơi nào cũng có. Vì vậy, câu hỏi bà Hằng đặt ra là làm sao món ăn mình bán phải phù hợp khẩu vị với tất cả khách hàng.
Cuối cùng, bà Hằng biến món bánh cuốn truyền thống Thanh Trì thành bánh cuốn Sài Gòn. Đó là, bánh cuốn có nhân thịt heo, mộc nhĩ, củ đậu. Các nguyên liệu này thái nhỏ, nêm nếm xào qua cho chín. Bánh tráng xong, cho nhân rải đều khắp bánh rồi cuộn lại, cắt miếng vừa ăn.
Khi ăn, có thêm chả giò, nem, giá trụng, rau thơm.
Nước mắm ăn cùng bánh được pha với tỏi, ớt, chanh, đường, nước sôi để nguội. Các nguyên liệu này xay nhuyễn, căn làm sao cho vừa, nước mắm sau khi pha rót ra sền sệt. Khâu khó nhất là làm sao chén nước mắm pha có vị chua của nước cốt chanh, ngọt của đường, cay của ớt, thơm của tỏi hòa quyện vào nhau nhưng nước phải trong.
Bí quyết của bà Hằng là dùng tấm vải màn thưa lọc để cặn không rơi xuống. Đây là công đoạn tỉ mỉ, đòi hỏi người đứng bếp phải mất nhiều thời gian, công sức nhất. Đổi lại, chén nước mắm rót ra phù hợp với từng thực khách. Ai thích ăn cay thì nêm thêm chút ớt, hoặc gia giảm thêm mặn, ngọt.
Với khâu làm bột bánh, bà Hằng dùng loại gạo ngon, có mùi thơm, ngâm đúng 8h rồi tự xay thành bột. Khi xay bà cho nước rưới đều lên gạo, giúp hỗn hợp xay nhuyễn hơn. Thông thường, bà Hằng xay 2-3 lần để giúp gạo mềm, mịn, khi tráng bánh sẽ chín đều, liên kết bánh đẹp hơn.
Bột xay xong để trong tủ lạnh bảo quản giúp bánh không bị chua. Khi tráng bánh, bà cho vào một ít bột năng, ít muối để bánh sánh, ăn sẽ đậm hơn. Bên cạnh đó, việc đổ bột bánh lên khuôn nhanh và đều tay cũng giúp tráng bánh mỏng và đều.
Quán đông khách, bà Hằng phải thuê thêm người tráng bánh. Đến nay, bà Hằng đã mở quán được hơn hai năm. Ngày nào khách cũng đông, bánh tráng ra đến đâu bán hết đến đó.
Những ngày thường, bà Hằng bán được 300-400 phần/ngày. Còn những ngày lễ Tết, số lượng bán tăng gấp đôi. Giá bán mỗi phần bánh từ 10.000-30.000 đồng, tùy lượng khách ăn. Tổng cộng mỗi tháng, vợ chồng bà Hằng thu cả trăm triệu đồng.
Để đủ nguyên liệu tráng bánh, mỗi ngày, bà Hằng ngâm 24kg gạo, 18kg giá, gần 2kg nấm mèo, 35kg củ sắn... Các nguyên liệu này, bà lựa chọn kỹ, tươi, có nguồn gốc rõ ràng và bà sẽ là người chuẩn bị.
Ví dụ như mộc nhĩ, bà dùng nước vo gạo ngâm đúng 8h và rửa từng tai một để nấm sạch đất và các tạp chất. Với thịt heo làm nhân, bà đến tận lò mổ đặt hàng, yêu cầu họ giao vào buổi sáng để thịt tươi. Có nhiều người cung cấp thực phẩm đến chào hàng giá rẻ hơn, còn có khuyến mãi nhưng bà kiên quyết từ chối.
"Bánh làm ra mình ăn được thì khách mới ăn được. Khách họ cũng sẽ giống như tôi, vào quán ăn nào nhìn mọi thứ sạch sẽ, món ăn tươi nóng thì mới yên tâm được", bà Hằng nói.
Các nguyên liệu trên bà chuẩn bị sẵn và bảo quản kỹ, làm sao 4h sáng phải xong hết. Năm giờ sáng mỗi ngày, bà Hằng cùng chồng, các con và hai nhân viên bắt đầu bày biện bếp, xếp bàn ghế.
Để bánh trên một chiếc mâm có phết dầu ăn cho khỏi dính, rải nhân đã xào chín khắp mặt bánh rồi cuộn lại. Đúng 6h sáng, hai nồi nước nấu để tráng bánh nóng hổi, hơi bay lên nghi ngút. Bánh tráng ra đến đâu bán hết đến đó.
Vợ chồng chị Như Mai quê Hà Tĩnh, hiện ở khu phố 4, phường Phú Hữu là khách quen của quán bà Hằng. Chị cho biết, cả gia đình 4 người nhà chị thường đến quán bà Hằng ăn bánh cuốn nhưng không thấy ngán, nhất là hai con trai của chị. "Bánh cuốn ở quán cô Hằng thu hút người ăn vì lá bánh mềm, nhân vừa ăn, chén nước mắm ăn rất vừa miệng, không bị tanh sau khi ăn", chị Mai nói.
Bà Hằng cho biết, quán bánh cuốn này không chỉ cho vợ chồng bà thu nhập mà còn tạo việc làm cho cả gia đình bà. Vì vậy, từ khâu chọn nguyên liệu, chuẩn bị nguyên liệu, tráng bánh đến những chiếc đĩa, cái bát, đôi đũa... bà rất kỹ và đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm.
Bánh cuốn xong, cắt miếng vừa ăn rồi bày vào đĩa. Thời gian qua, thịt heo, rau đều tăng giá nhưng bà Hằng không tăng giá bán. Bà cho biết, nếu lên 1.000-2.000 đồng thì tiền thu vào sẽ nhiều hơn một chút nhưng khách sẽ giảm hoặc bỏ quán. "Tôi thà giữ giá để bán số lượng nhiều vẫn hơn", bà nói. Bên chiếc xe đẩy bà Hằng xếp gọn chả giò, nem, những bịch nước mắm cột sẵn để khi khách mua lấy cho nhanh. Khách hàng người miền Nam, miền Bắc hay miền Trung khi ăn đều khen ngon. Bà Hằng cho biết, có những người là khách quen, chỉ nhìn thấy là bà biết họ ăn như thế nào, giá cả ra sao. Người phụ nữ 3 năm xin việc bị từ chối nay trở thành giám đốc
Chỉ vì khiếm khuyết ở chân, suốt 3 năm liền, đơn xin việc của chị Đinh Thị Quỳnh Nga bị gạt đi. Hiện chị là giám đốc, tạo việc làm cho hàng trăm người khuyết tật.
" width="175" height="115" alt="Bà chủ mang món ăn nức tiếng Hà Nội vào TP.HCM, thu tiền triệu mỗi ngày" />Bà chủ mang món ăn nức tiếng Hà Nội vào TP.HCM, thu tiền triệu mỗi ngày
2025-03-10 17:34


Nhưng sự thật thì tôi lại thấy nhiều người trở nên... xuống giá so với chính họ trước đây. Hoặc có thể là chính họ đã tự xuống giá bản thân mình. Vì năm tháng, nhan sắc cũ không còn nữa. Vì năm tháng, họ đã quên đi những kiêu hãnh cũ.
Vì năm tháng, họ tự giới hạn lại mình, giấu bớt bản thân đi, rút sâu vào trong những tổ kén do họ lập ra. Và vì năm tháng, họ quên mất giá trị thực của mình khi cứ chạy theo những giá trị ảo mà người đời muốn họ như thế!
Tôi không biết có bao nhiêu người như thế? Và bao nhiêu người thậm chí free cả giá trị bản thân mình rồi? Bởi năm tháng, bởi cái câu: "Già xừ nó rồi!", mà nhiều người thay đổi. Về hình thức thì là những mẹ sề.
Đã thôi trang điểm. Đã thôi váy vóc. Đã thôi tận hưởng theo đúng giá trị bản thân xứng đáng được tận hưởng như thế. Thậm chí có người coi đời mình bỏ đi rồi! Nhưng về con người thì mới đau đớn hơn khi nhiều người thôi đòi hỏi cả những ứng xử xứng đáng dành cho chính họ từ các mối quan hệ của họ. Vì "đòi hỏi có được nữa đâu", vì "ở tuổi này rồi, có còn phơi phới thanh xuân nữa đâu mà đòi"...
Thậm chí trong công việc, nhiều người cố kiết bám lấy một công việc đã nhàm chán lắm rồi mà không dám thay đổi nữa. Vì "đến tuổi này rồi lại làm CV đi tuyển dụng thì ôi mặt quá". Vì ngại thay đổi. Vì sợ thay đổi. Chép miệng mà sống tiếp. Rồi cả trong hôn nhân, chấp nhận một hôn nhân hình thức mà giữ.
Bị chồng đối xử không ra gì cũng vẫn cắn răng chịu đựng. Vì "ly dị làm sao được khi vẫn còn con cái" dù thậm chí con cái không bao giờ thấy mặt bố, thậm chí bố đối xử với con tệ hơn cả thiên hạ. Hay kể cả có tử tế nhưng ông chồng mê cờ bạc, đề đóm, về nhà đánh chửi vợ thì chúng ta giữ "nhà giáo" kiểu này cho con chúng ta học theo ư?
Tôi hiểu chứ! Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi không ở trong hoàn cảnh của họ thì làm sao tôi hiểu họ? Ai cũng có những lý do để trì hoãn thay đổi. Đem Kaizen (Kai- thay đổi/ zen- tốt đẹp: Kaizen là phương pháp thay đổi để tốt đẹp hơn của Nhật) ra dạy họ thì cũng sẽ bị ngáng trở bởi những lý do. Bởi muốn thay đổi họ đã tìm cách thay đổi, không muốn thay đổi thì họ sẽ chỉ thấy những lý do.
Nhưng. Nhưng thế nào đi nữa, dù không muốn (cần) thay đổi thì cũng đừng vì thế đại hạ giá bản thân mình. Năm tháng qua đi, thứ làm cho cuộc đời nhớ tới bạn vốn không phải là bạn đã làm được gì cho đời mà là giá trị của bạn ở cuộc đời này. Giá trị đó mới là thứ đóng góp cho cuộc đời này trở nên tốt đẹp hơn.
Hôm nay, bạn sẽ định giá lại bản thân mình chứ?
Theo Gia đình và Xã hội

Hành trình 30 năm thay đổi số phận cho trẻ bụi đời của nhà giáo 74 tuổi
'Những đứa trẻ đến với chúng tôi như một cái duyên. Dù không có chủ ý làm từ thiện vì cuộc sống lúc đó còn khó khăn, nhưng chúng tôi đã không nỡ để chúng rời đi...'.
" alt="Đừng đại hạ giá bản thân mình nữa" width="90" height="59"/>
- Nhận định, soi kèo Ulsan Hyundai vs Jeju SK, 12h00 ngày 9/3: 3 điểm cho chủ nhà
- Cách làm mứt tắc đơn giản chuẩn vị, không bị đắng
- Ông chủ Facebook sắm Porsche 'hàng độc' tặng vợ
- Ôtô nhập khẩu vào Mỹ dùng linh kiện bị cấm từ Trung Quốc
- Nhận định, soi kèo Nottingham vs Man City, 19h30 ngày 8/3: Tin vào The Citizens
- Kho cổ vật có một không hai của 'ông trùm' xứ Huế
- Tại sao nhà bạn thường xuyên lau mà vẫn bụi?
- Công bố 20 đề cử Giải thưởng Gương mặt trẻ Việt Nam tiêu biểu năm 2020
- Soi kèo phạt góc Real Madrid vs Vallecano, 22h15 ngày 9/3
