Mạc Hiểu cau mày, nhặt áo khoác trên đầu giường tùy tiện mặc vào, đi dép vào ra phòng khách.
Người đại diện của Mạc Hiểu- Trần Tối nhìn thấy Mạc Hiểu đi ra từ phòng ngủ, chưa nói gì liền kêu một tiếng "Ah!"
Con người Trần Tối này lẳng lơ được ngay, tóc phân chữ bát (八) hướng về hai bên, lưu loát gỡ hai cái lô uốn tóc, đuôi tóc kiêu ngạo nhếch lên. Lúc này hai mái cong cong kiêu ngạo nhếch lên theo lồng ngực phập phồng của anh ta run lên một cái.
Mạc Hiểu gần chắc chắn mình đã đoán được là chuyện gì rồi--
Quả nhiên, Trần Tối một tay chống thắt lưng, cằm giương lên, tựa như một tú bà đứng đầu kỹ viện bắt đầu phổ nhạc, có giọng có nhịp bắt đầu quở trách.
"Đủ năng lực rồi hả! Đạo diễn cũng dám đánh, tôi nói này bà cô của tôi, chúng ta có thể suy- nghĩ- thoáng ra không? Trương Kình Vũ là ai cô không biết sao? Đã dặn dò cô bao nhiêu lần! Bao nhiêu lần! Nhân vật phải cố hết sức tranh thủ, cạnh trạnh mà không được thì đổi nhà khác, mua bán không thành tốt xấu cũng phải chừa chút mặt mũi, cô con mẹ nó định ép bản thân tới đường cùng có phải không?"
Trần Tối gào xong thở mạnh hai nhịp, khuôn mặt rầu rĩ, dường như cố gắng kìm chế cảm xúc như đang ở trước sóng to gió lớn.
Mạc Hiểu miễn cưỡng tựa trên tường, dưới váy ngủ màu trắng là một đoạn cẳng chân trẳng nõn tinh tế, thẳng tắp. Bên ngoài khoác một kiện áo len dệt kim hở cổ, tóc dài nhu thuận rơi trên áo choàng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, dáng vẻ ngoan ngoãn tao nhã được lòng người.
Trần Tối đau lòng nhức óc, sao trước đây lại bị bề ngoài hiền lành này của nàng che mắt? Dám mặt dày mày dạn ký cái vị tổ tông này.
Nha đầu kia nhìn như không màng danh lợi, mọi chuyện lớn nhỏ giống như không hề để ý, đây là vì nàng không để ý các chuyện đó. Cơ mà chuyện đã nhận định thì rất kiên trì, quật cường.
Người như vậy, mang khó vô cùng! (ý là dẫn dắt nghệ sĩ)
Trần Tối cắn răng nghiến lợi tự an ủi bản thân, người là mình chọn, chịu đựng, chịu đựng.
Mạc Hiểu thấy hô hấp của anh ổn định lại, hai tay vòng trước ngực, lạnh nhạt nói: "Hắn ta nhét thẻ phòng cho em."
Danh tiếng của Trương Kình Vũ trong giới không tốt, sau khi Trần Tĩnh tỉnh táo lại cũng đoán được là có chuyện, nhưng vừa rồi nhận được tin tức vẫn muốn xộc máu lên não.
Trần Tối trong ngực nín nhịn thành một đoàn tam muội chân hỏa*, hơi thở phập phồng, "Hắn ta nhét thẻ phòng, em có cả trăm cách để cự tuyệt, cần gì phải động thủ? Con người kia nổi danh hẹp hòi, có thù tất báo, nhìn em bình thường luôn lãnh đạm, làm sao vào trường hợp này không khống chế nổi. Tay người ta cũng vặn, có biết đúng mực không! Có muốn lăn lộn ở giới nghệ sĩ nữa không?"
*lửa được tạo ra từ phép thuật của Hồng hài nhi, nước thường không dập tắt được. Lửa này được luyện từ lửa từ Lò luyện đan của rơi từ khi đại náo thiên cung xuống Hỏa Diệm Sơn. Hồng Hài Nhi phun lửa phải tự đánh vào mũi để tạo lửa.
Nói đến đây, đôi mắt đẹp trừng lên, "Hạ Nhất Nam, con bé này mua đồ ăn mua đến tận trời cao?" Một tay chống nạnh, một tay chỉ Mạc Hiểu, "Em đừng có nói thay cho nó, anh biết là là nó làm, nó mà dồn sức vài cái thì Trương Kình Vũ làm sao chịu được?"
Trần Tối vừa dứt lời, chuông cửa liền liên hồi vang lên.
"Anh đừng có mắng cô ấy, cô ấy muốn giúp em." Mạc Hiểu để lại một câu rồi đi mở cửa.
"Khóa cửa vừa "cộc cộc" mở ra, Mạc Hiểu còn chưa kịp nháy mắt với Hà Nhất Nam, cô ấy gạt ra khe cửa liền gấp gáp chui vào: "Ông chú bán bánh rán hoa quả con mẹ nó chậm, ta cứ nhìn ông ấy tay trái -- tay phải một động tác chậm rãi, tay phải-- động tác chậm phát lại, đm, ba cái bánh rán trái cây lão tử đây phải đợi hơn nửa giờ!"
Ở giữa câu, cô ấy kéo dài thanh âm hợp thành một giai điệu ngân nga.
Trần Tối thấy Hà Nhất Nam xách một cái túi nilon tới, ở trước bàn ăn chia đồ ăn, buồn rười rượi cười, "Không phải cô có năng lực sao? Sao không đánh hắn một quyền làm cho hắn nhanh lên một chút."
Hà Nhất Nam tính tình thẳng thắn, hùng hổ có thể so với nam nhân, căn bản không nghe ra câu nói móc lượn lờ vòng vèo này, cũng không quay đầu lại, vẫn còn vui vẻ hớn hở nói: "Tôi thuận miệng nói vậy thôi, người ta đi sớm về muộn kiếm chút tiền lẻ khó khăn biết bao, tôi nói này Trần Tối, từ khi nào anh bạo lực như vậy thế?"
">