2025-02-05 23:55:26 Nguồn:NEWS Tác Giả:Thể thao View:493lượt xem
- Từ khi phát hiện cho đến khi đưa lên bờ,ấnđộngnữytámangbầuômconnhảysôngtựtửcác trận đấu của cristiano ronaldo thi thể của người mẹ cùng đứa con thơ vô tội vẫn dính chặt vào nhau. Những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều không thể cầm lòng.
Cả khu phố bàng hoàng
Sự việc chị Lê Thị Hương Mai (SN 1986, trú tại phường Bến Gót, thành phố Việt Trì, Phú Thọ) tìm đến cái chết ngày 1/9 nơi dòng sông Lô (thuộc địa phận thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ) khiến hai bên gia đình nội ngoại và người thân, làng xóm bàng hoàng. Cho đến nay nhiều người vẫn không dám tin đó lại là sự thật.
Đau lòng hơn, chị Mai lúc này đang có bầu 3 tháng tuổi nhưng vẫn ôm đứa con trai đầu lòng hơn 2 tuổi cùng gieo mình xuống sông để rồi cả ba mẹ con cùng bỏ mạng…
Chiều ngày 3/9, sau ba ngày nỗ lực tìm kiếm, các cơ quan chức năng và người dân mới tìm thấy xác chị Mai cùng con trai trên sông Hồng gần khu vực địa phận huyện Phúc Thọ (Hà Nội), cách nơi chị Mai ôm con nhảy xuống khoảng hơn 20km.
Theo tâm nguyện của gia đình, thi thể của chị và các con sau khi hỏa thiêu tại đài hoá thân Hoàn Vũ (Hà Nội) sẽ được đưa về an táng tại xã Vĩnh Lại, Lâm Thao, Phú Thọ.
Cái chết tức tưởi của chị Lê Thị Hương Mai đang gây rúng động dư luận
Sáng ngày 7/9, PV VietNamNet có mặt tại Khu 9, xã Vĩnh Lại, Lâm Thao, Phú Thọ, nơi chị Lê Thị Hương Mai cùng chồng là anh Lê Hải S đã sinh ra và lớn lên.
Đã 4 ngày trôi qua, nhưng cả xã Vĩnh Lại và vài xã lân cận vẫn chưa hết xôn xao câu chuyện đau lòng này.
Hai bên đường, từ người bán hàng nước, quán ăn đến những người dân đang sinh sống nơi đây đều rớt nước mắt khi được hỏi về chị. Họ thương xót cho cô gái trẻ đẹp có công ăn việc làm ổn định, con ngoan ngoãn nhưng đoản mệnh.
Tuy nhiên, họ thương chị năm thì thương cậu con trai chị mười bởi cháu bé còn quá nhỏ để phải xa lìa trần thế.
Ai cũng thương xót đứa cháu còn quá nhỏ đã phải lìa xa trần thế.
Trong khi đó, bên trong ngôi nhà nơi chị Mai từng sinh sống trước khi lấy chồng, người mẹ già bệnh tật vẫn đang quằn quại vì nỗi đau phải tiễn những kẻ đầu xanh. Những đứa em, những người anh, người chị vẫn chưa nguôi ngoai được mất mát to khi người chị/người em và đứa cháu của mình phải ra đi một cách đầy oan ức đến như thế. Họ vẫn khóc, hai mắt vẫn đỏ hoe và thâm quầng vì những đêm thức trắng...
Nguyên nhân là mâu thuẫn mẹ chồng, nàng dâu?
Theo tìm hiểu của PV, hai vợ chồng chị Mai đều công tác tại cơ quan nhà nước. Bản thân chị Mai từng là cán bộ y tế tại Khoa Sản, BV Đa Khoa Phú Thọ. Sau đó vì lý do gia đình, chị xin chuyển sang làm việc tại Phòng Quản lý chất lượng, BV Đa Khoa Phú Thọ. Còn chồng chị - anh S làm việc tại ban quản lý dự án Việt Trì (Phú Thọ). Gia đình anh chị thuộc diện khá giả, có của ăn, của để.
Sau khi kết hôn, chị Mai cùng chồng là anh Lê Hải S về sống với mẹ chồng ở tổ 22, phường Bến Gót, thành phố Việt Trì.
Cuộc sống của cô con dâu cùng người mẹ chồng không mấy thoải mái khi thường xuyên có lời qua tiếng lại. Tuy nhiên để giữ gia đình êm ấm, chị vẫn cố gắng gượng đến khi sinh con với hy vọng bà không thương mình thì sẽ thương cháu.
Nhưng khi cháu bé được sinh ra với 1 bàn chân 6 ngón thì những mâu thuẫn giữa chị và mẹ chồng càng thêm lớn hơn nên không còn cách giải quyết nào khác, chị và chồng quyết định thuê phòng trọ ra ở riêng. Đến ngày 28/6, sau khi hai vợ chồng thống nhất bàn bạc, chị quyết định theo chồng về sống với mẹ chồng. Tuy nhiên, chưa đầy 2 tháng 10 ngày thì xảy ra chuyện đau lòng trên.
Sự việc chị Lê Thị Hương Mai vì uất ức đến cực độ nên đã bế theo con trai nhảy sông tự tử đã dấy lên một làn sóng dư luận tại Phú Thọ cũng như trên cả nước. Để tìm rõ nguồn cơn của sự việc, PV VietNamNet đã về trực tiếp tại nơi chị từng sinh sống, làm việc để tìm hiểu sự thực. Mời bạn đọc theo dõi bài tiếp theo vào ngày mai
11h10 ngày 1/9, công nhân xây dựng cầu Việt Trì mới bắc qua sông Lô (thuộc địa phận thành phố Việt Trì, tỉnh Phú Thọ) đang dùng cơm trưa thì phát hiện một phụ nữ dựng xe ở bờ sông. Người này để đồ đạc lại trên bờ, ôm một đứa trẻ gieo mình xuống dòng sông Lô và mất tích.
Theo điều tra ban đầu, nạn nhân là Lê Thị Hương Mai, sinh năm 1986 làm cán bộ Phòng Quản lý chất lượng tại Bệnh viện Đa khoa tỉnh Phú Thọ.
Được biết chị Mai đã kết hôn với anh Lê Hải S ở phường Bến Gót, thành phố Việt Trì, Phú Thọ từ năm 2011. Hai người đã có chung 1 con trai hơn 2 tuổi và chị Mai hiện đang mang thai hơn 3 tháng.
Sau hơn hai ngày tìm kiếm, đến chiều ngày 3/9 cơ quan chức năng và người dân đã tìm thấy xác chị Mai và con trai trên sông Hồng gần khu vực địa phận huyện Phúc Thọ (Hà Nội), cách nơi chị Mai ôm con nhảy sông khoảng hơn 20km.
Minh Anh - Hạnh Thuý
Xem tiếp: Uẩn khúc cái chết tức tưởi của nữ y tá qua lời kể gia đình
20/11, ngày của Nhà giáo chúng ta, tôi xin chúc toàn thể các nhà giáo, các cán bộ quản lý giáo dục, những người làm việc trong ngành luôn mạnh khỏe, bình an, hạnh phúc và thành công.
Năm nay, đại dịch đã làm thay đổi rất nhiều thứ. Những công việc mà chúng ta đang làm cũng thật khác biệt so với những năm trước. Chúng ta chúc nhau cùng làm thật tốt công việc, cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách và gặt hái thành công. Có những thành công có thể nhìn thấy ngay và cũng có những thành công chỉ có thể nhìn thấy trong thời gian tới. Ở thời điểm này, những điều có ý nghĩa nhất để nói cùng nhau chính là những điều liên quan tới học trò. Chúng ta sở dĩ được gọi là thầy bởi có các học trò, sự thành công của chúng ta không gì khác chính là ở sự thành công của học trò.
Đã qua thời gian rất dài, thầy trò không được tới trường. Chưa bao giờ một điều rất đỗi bình thường, giản dị là học sinh tới trường học lại trở nên khó khăn, thách thức đến vậy. Mong muốn tới trường vừa là của học trò, của phụ huynh, của thầy cô và của toàn xã hội. Và vì vậy, nếu ngày tháng nào đó bình yên, chúng ta được cùng các học sinh tới trường, đó sẽ là một ngày quý giá. Thầy và trò được cùng nhau dạy và học trực tiếp dưới mái trường là một giá trị. Lần đầu tiên chúng ta thấy được tới trường trực tiếp nghe trống trường, gặp nhau vui chơi là một điều rất quý. Chúng ta cần nói với học sinh về giá trị của việc được tới trường học tập, nói về giá trị của sự bình yên, để trong lòng các em còn mãi cảm xúc và thái độ nâng niu, gìn giữ sự bình yên cho cuộc sống.
Chúng ta không ngần ngại phải nói cho học trò sự khốc liệt của đại dịch, để học trò hiểu và biết cách phòng tránh. Và khi nhắc tới đại dịch vừa qua, tới sự tàn phá khốc liệt của nó, chúng ta cần lưu ý học trò dành một phút tĩnh lặng trong tâm để nghĩ đến và mặc niệm cho các nạn nhân, những người đồng bào của chúng ta đã thiệt mạng vì đại dịch trong thời gian qua. Chúng ta cần làm giàu thêm cho học sinh lòng xót thương, đồng cảm và chia sẻ.
Cho tới tận ngày hôm nay, sau những cố gắng vượt bậc, sự gồng mình của toàn xã hội, sự hy sinh của rất nhiều người, dịch đã tạm lắng xuống ở nhiều nơi, nhưng cuộc sống vẫn chưa thực sự bình thường. Các y bác sĩ đã vô cùng cực nhọc, không quản hy sinh cả tính mạng, không ngại sự gian khó cùng cực để lo cứu chữa cho con người, các chiến sỹ công an, những người lính bộ đội cụ Hồ đã tham gia chống dịch và nhiều người đã hy sinh. Trong những bài giảng hàng ngày, chúng ta cần bồi đắp cho học sinh lòng biết ơn và tinh thần sẵn sàng hy sinh, gánh vác trách nhiệm xã hội, trách nhiệm với cộng đồng, điều đó cần ngay hôm nay và lúc này, mà không đợi tới khi học sinh đã trưởng thành.
Nhân loại đang trải qua những ngày tháng khó khăn chưa từng có do sức tấn công của dịch bệnh. Sự sống của con người chưa bao giờ mong manh đến thế. Một loại vi rút vô cùng nhỏ bé nhưng có sức tàn phá ghê gớm và sức hủy diệt khôn lường. Sự sống của hàng nghìn con người bị cướp đi chỉ trong một thời gian ngắn, khiến chúng ta thấu hiểu và cảm nhận được đầy đủ, sinh động hơn giá trị thiêng liêng, giá trị trên hết của sự sống, sự sống con người. Chúng ta cần dạy cho học sinh hiểu được giá trị của sự sống và tình yêu cuộc sống.
Cũng chính trong cơn hoạn nạn, trong cuộc sống cam go chống lại dịch bệnh, chúng ta lại thấy sáng lên những giá trị cao đẹp của toàn thể con người và của đồng bào người Việt Nam ta. Có biết bao câu chuyện về sự trợ giúp hỗ trợ cho đồng bào trong cơn hoạn nạn, tương thân tương ái. Đó là những việc giúp nhau tự nguyện, vô tư mà thường ngày còn ít có cơ hội bộc lộ. Dịch bệnh dạy cho chúng ta hiểu sâu sắc thêm rằng: con người không tồn tại đơn lẻ, biệt lập, con người cần biết cách chung sống với nhau và biết chia sẻ, tương thân tương ái hỗ trợ nhau tạo thành khối đoàn kết, nhỏ là làng xã, là cộng đồng, lớn là một địa phương và cả dân tộc Việt Nam, rộng hơn nữa là cộng đồng nhân loại. Chúng ta cũng thấu hiểu về bài học sống hài hòa của con người với tự nhiên, với vũ trụ. Những bài giảng của các thầy cô cần khơi dậy và giúp các em tạo dựng thái độ và kỹ năng biết cách chung sống và chia sẻ, cưu mang, đùm bọc.
Dịch bệnh là một sự thử thách lớn với toàn nhân loại. Có vô số việc đau thương do dịch bệnh đã gây ra, nhiều nghìn người mất người thân, hàng nghìn trẻ em mồ côi, nhiều người không nơi nương tựa, nhiều người mất việc làm, cuộc sống lâm vào khó khăn. Trong sự khó khăn ấy, chúng ta nhìn thấy những sự đùm bọc, chia sẻ, dang tay trợ giúp cưu mang, lá lành đùm lá rách, tương thân tương trợ. Chiến thắng được dịch bệnh, khắc phục được những hậu quả nặng nề mà nó để lại trên phương diện xã hội và con người là rất lâu dài. Trong các nguồn sức mạnh, có một sức mạnh lớn lao, không đo đếm được, nhưng vô cùng mạnh mẽ để cộng đồng con người vượt qua muôn gian lao, đó là sức mạnh củatình yêu thương. Mỗi bài học hàng ngày mà chúng ta thực hiện cho học sinh, phải là những bài học làm khơi dậy, vun đắp và làm lớn thêm tình yêu thương. Sức mạnh vô địch của một cộng đồng chính là sức mạnh của tình yêu thương của con người.
Cuộc chiến chống đại dịch và những nguy cơ khác mà con người đang và sẽ đối mặt là những cuộc chiến phi truyền thống và mang tính công nghệ cao. Chỉ có một nền khoa học, công nghệ và kỹ thuật phát triển, một nền kinh tế hùng mạnh, một hệ thống quản trị điều hành đất nước hiện đại và khoa học mới có thể giúp đất nước Việt Nam ta đảm bảo cuộc sống bình yên, bền vững lâu dài, ứng phó với mọi nguy cơ, cứu con người khỏi thảm họa. Các thầy cô, hơn ai hết, qua công việc dạy học của mình hôm nay, từng bước, từng bước phát triển các năng lực, kỹ năng, tầm nhìn của học sinh để dần dần chuẩn bị cho các em trở thành nguồn nhân lực có thể phát triển được khoa học công nghệ kỹ thuật và phát triển mọi tiềm lực của đất nước, làm cho đất nước trở nên giàu mạnh. Giúp cho học sinh có khát vọng, có đầy đủ năng lực cần thiết là việc mà nhà giáo cần phải ráo riết thực thi lúc này.
Dịch bệnh khiến việc dạy và học cần hết sức linh hoạt, linh hoạt để điều chỉnh, để ứng phó với các tình huống phức tạp. Đối với toàn ngành, linh hoạt thích ứng là một năng lực của ngành, thích ứng với các hoàn cảnh là năng lực của từng cá nhân. Chúng ta cần dạy cho học sinh năng lực thích ứng, khả năng linh hoạt nhưng lại phải biết giữ nguyên tắc và kiên trì theo đuổi cái ổn định lâu dài. Cần dạy cho học sinh biết cách học và đặc biệt là cách tự học. Đó là phương pháp vạn năng để học và trưởng thành trong thời đại thông tin bùng nổ hiện nay.
Trong công việc dạy học, chúng ta cần làm rất nhiều việc, chúng ta cần thực thi các công việc bình thường theo chức trách, nhưng dịch bệnh đã đặc biệt lưu ý chúng ta về những việc cần làm, cần ưu tiên trong việc dạy học trò. Muốn khơi dậy, phát triển, tạo dựng các năng lực và phẩm chất của học sinh như nói ở trên, trước tiên nhà giáo chúng ta phải có đầy đủ và có ở chiều sâu những điều đó trước. Với những gì mà nhà giáo cả nước đã thể hiện, đã làm được trong thời gian qua, tôi hoàn toàn có thể tin tưởng chúng ta sẽ làm tốt sứ mệnh của mình. Thực hiện được những điều đó, chúng ta, một cách tự nhiên tôn vinh thêm nghề nghiệp của mình.
Nghề giáo là nghề cao quý, điều đó đã được xã hội ưu ái ghi nhận, việc của chúng ta là thể hiện nó một cách sinh động và cụ thể trong hiện thực.
Với cương vị là Bộ trưởng Bộ GDĐT tôi bày tỏ sự biết ơn đối với tất cả các cán bộ, giáo viên, nhân viên trong toàn ngành, đang hàng ngày lao động, sáng tạo, thực hiện trách nhiệm của ngành trước Đảng, Chính phủ và nhân dân.
Xin được chúc mừng toàn thể các nhà giáo!
Nguyễn Kim Sơn, Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bộ trưởng Bộ Giáo dục và Đào tạo
Chờ đợi đột phá sau phát biểu của Bộ trưởng Giáo dục
Không chỉ là giải pháp cho câu chuyện học online, qua phần trả lời chất vấn tại Quốc hội, Bộ trưởng Nguyễn Kim Sơn cho thấy đã xúc tiến cho một chiến lược tổng thể về chuyển đổi số giáo dục ở Việt Nam.
" alt=""/>Thư Bộ trưởng GDĐT Nguyễn Kim Sơn gửi giáo viên ngày nhà giáo Việt Nam 20/11
Phan Như Thảo tự thấy bản thân vẫn "hot" sau nhiều năm rời showbiz.
- Rời showbiz nhiều năm, chị có còn quan tâm tin tức của mình trên truyền thông?
Vẫn có chứ! Tôi có một nhóm kín với một vài người bạn thân. Thỉnh thoảng họ gửi những đường link các báo viết về tôi để cùng đọc. Tôi không có PR hay đội ngũ làm truyền thông, mọi thứ chia sẻ đều theo cảm xúc cá nhân. Việc được mọi người quan tâm tôi xem đó là một sự may mắn.
Nhưng cũng vì không có ê-kíp đôi khi khiến hình ảnh tôi cũng đôi lúc méo mó, không như cách mình muốn truyền tải đến khán giả. Một số tờ báo lấy hình ảnh của tôi về cắt ghép, giật tít. Tôi cũng vài lần liên hệ nhờ họ điều chỉnh rồi xong đâu cũng vào đó. Lâu dần tôi cũng mặc kệ, chỉ tìm đọc những bài báo chính thống và tích cực thôi.
- Những điều tiếng từ dư luận có còn tác động nhiều đến chị lúc này?
Ngay từ đầu khi chọn cưới anh An tôi xác định mình phải đủ can đảm. Nhiều người bảo tôi tham tiền mới lấy chồng đại gia, tôi nghe những lời này bên tai suốt nhiều năm đấy chứ! Thẳng thắn mà nói những thị phi không thể khiến tôi áp lực.
Tôi quan niệm mình phải tự làm chủ cuộc sống chứ không vì lời nói của người ngoài mà bị tác động tâm lý. Tôi chỉ sống cho bản thân và người nhà mình chứ không vì ai khác.
- Nhưng bản thân chị đôi lần cũng phản ứng đáp trả rất gay gắt đấy chứ! Dù nói không quan tâm nhưng chị vẫn dễ bị tác động tiêu cực…
Việc bị nói xấu đương nhiên tôi phải cáu. Đôi khi cãi nhau tôi không phải hơn thua mà đơn giản là được thoải mái bộc lộ cảm xúc của mình. Tôi hay nói vui với những người bạn đây cũng là cách để xả stress khá hiệu quả (cười).
Đến giờ có người vẫn vào trang cá nhân mắng tôi là “đồ giật chồng”, “ăn bám chồng”, hay miệt thị ngoại hình “mập như heo”. Phan Như Thảo của 6 năm trước chắc chắn sẽ không có chuyện ngồi yên nghe mắng như thế. Còn tôi của hiện tại những điều ấy đều rất bình thường. Tôi nghĩ khi con người ta trưởng thành, làm mẹ và có những trải nghiệm đủ đầy trong cuộc sống sẽ tự khắc thay đổi. Tôi cũng phải nhìn nhận bản thân mình hiện tại tích cực và tốt hơn trước nhiều.
- Gần đây chị tiết lộ mình mắc bệnh tim khá nguy hiểm. Cụ thể bệnh tình chị thế nào?
Tôi gặp vấn đề về tim của mình từ nhiều năm qua. Ông xã là người phát hiện ra nhịp tim bất ổn của tôi nên khuyên đi khám. Thời điểm trước khi có em bé, chúng tôi đi khám sức khỏe tổng quát tại Thái Lan, lúc này mới biết chính xác trong người có bệnh.
Nhịp tim của tôi không được ổn định như bình thường vì đập nhanh hơn mọi người. Căn bệnh này khiến tôi hay gặp tình trạng bị nín thở hoặc quên thở, dễ rơi vào tình trạng hồi hộp lo âu. Ví dụ như tôi không thể xem được phim ma, không nghe được những âm thanh, tiếng động mạnh.
Tôi đang trong quá trình điều trị và tiến hành các biện pháp thăm khám chuyên sâu. Theo chia sẻ của bác sĩ, việc điều trị có nhiều rủi ro, tùy vào mức độ nguy hiểm của bệnh và không thể tiên liệu cụ thể.
- Mọi người nhìn nhận cuộc sống Phan Như Thảo hoàn hảo, còn chị thấy thế nào?
Đúng là cuộc sống tôi khá đủ đầy nhưng để gọi hoàn hảo thì chưa. Mọi thứ chỉ thực sự trọn vẹn khi tôi được nghỉ ngơi hoàn toàn. Đến một thời điểm nhất định, tôi sẽ bàn giao hết công việc để đầu óc được thoải mái, tận hưởng cuộc sống.
Có thể 5 năm nữa, khi tôi 44 tuổi sẽ chính thức nghỉ hưu. Ông xã tôi năm nay cũng 60 tuổi, thời gian cả hai dành cho nhau không còn nhiều. Tôi muốn tranh thủ cả hai còn khỏe, đủ điều kiện có thể đi du lịch, khám phá nhiều nơi, cũng là để lưu lại những kỷ niệm đẹp về già. Tôi vẫn đang chờ từng ngày để những mong mỏi ấy sớm thành hiện thực.
- Chị sắp xếp thế nào cho gia đình mình khi không còn làm việc nữa?
Vợ chồng tôi dự định sẽ đưa con gái đi du học ở Úc. Tôi thấy việc này cần thiết và tốt cho tương lai của con. Khi nào bé đủ 18 tuổi, tôi cho bé tự do theo đuổi đam mê của mình còn hiện mọi thứ vẫn do vợ chồng tôi quyết định.
Về việc sang nước ngoài định cư, tôi chưa nghĩ đến. Ông xã tôi có nhiều căn nhà triệu đô ở khắp nước Mỹ nhưng với tôi một ngôi nhà sang trọng mà xung quanh không có ai, siêu thị, hàng quán giúp việc cũng không… thì cũng không phải là lựa chọn tốt. Tôi thấy mình hợp với môi trường và cuộc sống tại Việt Nam hơn.
Phan Như Thảo trong dịp phỏng vấn với VietNamNet năm 2021
" alt=""/>Phan Như Thảo: 'Chồng viết di chúc để lại toàn bộ tài sản vì sợ mất trước tôi'