您现在的位置是:NEWS > Ngoại Hạng Anh
Nhận định, soi kèo Sepahan vs AGMK, 01h00 ngày 7/11
NEWS2025-01-17 00:54:55【Ngoại Hạng Anh】3人已围观
简介 Nguyễn Quang Hải - 06/11/2023 08:53 Nhận định bóng đá việt nam chiều naybóng đá việt nam chiều nay、、
ậnđịnhsoikèoSepahanvsAGMKhngàbóng đá việt nam chiều nay Nguyễn Quang Hải - 06/11/2023 08:53 Nhận định bóng đá giải khác
很赞哦!(86597)
相关文章
- Soi kèo góc Venezia vs Inter Milan, 21h00 ngày 12/1
- Hướng dẫn tra điểm thi THPT quốc gia trên web, di động
- Mở hộp loa chơi nhạc kiêm đèn thông minh Divoom AuraBulb
- Ghen tuông quá đà, nam thanh niên tát người yêu liên tục trong quán net
- Soi kèo phạt góc Perth Glory vs Western Sydney, 17h45 ngày 14/1: Đội khách áp đảo
- Điện thoại Nexus của Huawei lộ ảnh chính thức với vỏ nhôm nguyên khối?
- Trang bị cho iPhone iOS 8 cửa sổ đa nhiệm iOS 9
- Cười rách mồm với Tru Tiên Ngoại Truyện version cực bựa
- Nhận định, soi kèo Le Havre vs Lens, 21h00 ngày 12/1: Bóng tối bao trùm
- Dark Souls 3: Sự trở lại hoàn hảo?
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Reading vs Burnley, 22h00 ngày 11/1: Đi dễ khó về
Truyện Sủng Vợ Cuồng Ma Không Thể Chọc
Một cô nhóc nhỏ gầy nhón chân, tay cầm mấy tờ tiền lẻ đưa lên cao cho chủ quán. Vị chủ quán liếc nhìn vị khách có vẻ mặt hơi lúng túng đang đứng, ông nhìn qua người đó mấy giây, vẫn là nên tập trung vào cô nhóc hơn. Vị chủ quán nhìn cô nhóc này bằng ánh mắt quý mến sau đó dịu dàng đưa xuống cho cô nhóc một túi đựng cháo, nhận lấy tiền.
"Đây, của con nhé!"
Cô nhóc đón lấy túi cháo trông có vẻ to gần bằng một nửa thân người cô. Đứa trẻ này giương mắt nhìn vị nào đó đang đứng bên cạnh mình một cái. Dáng vóc của vị khách này rất cao, lại trông bộ mặt vừa trẻ, vừa đẹp trai đến lạ. Con bé nhìn cũng không khỏi cảm thán trong lòng mấy câu. Sau đó là nở một nụ cười lớn, đôi mắt cô nhóc cong lại như vầng trăng khuyết úp ngược. Hai má ửng hồng.
"Lần sau chú nhớ cẩn thận nhé! Chào chú cháu đi trước ạ."
Con bé hình như không muốn tính toán món nợ này nên nói xong liền thong thả đi về phía trước. Vị khách nhìn cô nhóc vừa đi được một đoạn rất ngắn, anh chỉ tiến tới hai ba bước chân liền đuổi kịp.
"Cháu tên gì?"
Quả nhiên, cô bé dừng chân lại nhưng nghe câu hỏi, vẻ mặt lại suy nghĩ gì đó ậm ừ như không muốn trả lời. Đương nhiên, vị khách này dễ dàng nhìn ra tâm tư nhỏ xíu của cô bé, anh dịu dàng giải thích.
"Chú muốn biết tên cháu, để sau này còn trả lại cho cháu một bát cháo."
Cô bé nhường như hiểu ra, liền nhoẻn miệng cười.
"Chú không cần trả đâu, cháu sẽ không có đòi."
Nói xong, bước chân của cô bé dường như nhanh hơn lúc nãy. Trông dáng vẻ của anh rất lạ mắt không phải là người ở khu này. Trên người cũng toàn là vải tốt nhìn bóng bẩy lắm, nhưng dù sao dụ dỗ con nít có rất nhiều loại, con bé tốt nhất là nên tránh tiếp xúc với người lạ thì hơn.
Hình bóng nhỏ xíu thoáng chốc đã đi xa ơi là xa rồi khuất dần ở nơi ngã rẽ. Không ngờ con bé này thân thủ lại nhanh nhẹn như vậy, như một con sóc nhỏ thoáng một chút liền không thấy đâu, anh cũng không kịp giữ lại. Trông ra vẻ mặt, con bé có khi nghĩ anh là kẻ bắt cóc con nít không chừng. Nhìn bộ dạng dè chừng ấy là biết mà.
Anh quay lại quán cháo, muốn hỏi vị chủ quán về cô nhóc. Ông chủ rất nhanh chóng nói ra tên và nơi ở của cô. Hỏi dò thêm mấy câu liền biết thêm mà gia cảnh. Anh cố gắng ghi nhớ cái tên và địa chỉ được nghe từ phía vị chủ quán sau đó rất nhanh cũng rời đi.
Cô nhóc tên là Trình Tư An, mọi người đều gọi cô là tiểu An hoặc là An An. Cô cũng chỉ mới học lớp tám. Nhà cô đi qua mấy ngã rẽ nữa là tới.
Tiểu An đi bộ rất từ tốn, đôi chân nhỏ nhắn đảo qua lại một cách chậm rãi. Con bé rất thích được đi ra ngoài, rất thích khu đông đúc nhộn nhịp. Nhà của Trình Tử An nằm trong một khu tập thể lớn giống như chung cư, nhưng đã có rất cũ rồi. Nơi này nằm trong khu dân cư. Mỗi buổi sáng, cô bé có thể nghe ngóng được đủ mọi loại âm thanh trên đời. Tiếng xe cộ trên đường, tiếng hàng xóm nói chuyện, tiếng người buôn bán chào hàng. Tất cả mọi thứ tiểu An đều rất thích.
Cô bé cầm bịch cháo nóng hổi trên tay, vẻ mặt vô cùng vui vẻ. Hôm nay, con bé này vừa tiết kiệm đủ tiền tiêu vặt để mua được hai túi cháo cho bà nội. Một phần cho bà, một phần cho cô. Nhưng lại vì một người quên mang tiền mặt mà chỉ mua được một túi. Cô bé đành không ăn gì, chỉ mua một túi mang về cho bà.
Tiểu An rất ít khi ăn sáng đầy đủ, con bé luôn muốn tiết kiệm tiền nên bình thường đều gộp cả bữa sáng và trưa vào làm một. Nhà cô hiện tại chỉ có bà nội. Ba con bé đã mất rồi, chỉ còn mẹ thôi. Nhưng mà người mẹ này rất nhanh sau đó liền đi làm ăn xa và lập gia đình mới cho nên con bé đành ở cùng với bà nội. Mẹ con bé mỗi tháng vẫn gửi tiền về cho bà, dù là số tiền ít ỏi nhưng con bé vẫn rất vui. Tiểu Man tự rằng đây chính là sự quan tâm duy nhất mà mẹ dành cho mình. Ít nhất, mẹ An không bỏ mặt con bé.
Trình Tư An trên đường về gặp rất nhiều người quen, mọi người ở đây đều quý cô nhóc này. Mỗi lần gặp cô, ai cũng để lại một tiếng chào hoặc sẽ là một câu hỏi thăm đơn giản. Trình Tư An đều rất vui vẻ nở nụ cười, giọng nói trong trẻo cất lên, vừa lễ phép vừa đáng yêu đáp lại từng người một.
">Truyện Bốn Đoá Hướng Dương Dành Cho Em
Cái miệng nhỏ nói không nên lời, bị anh mạnh bạo thọc vào rút ra đánh gãy lời của cô gái nhỏ.
Bùi Yên từng cho rằng cô sợ hãi nhất là làm trên tường, cô gái nhỏ rụt rè chống đối không cho anh đi vào, hoa huy*t lập tức bị động phun nuốt cự vật cứng rắn, mỗi lần đều khiến cô nhóc thần hồn điên đảo.
Nhưng không nghĩ tới, tư thế truyền thống lại làm cô phản ứng kịch liệt như vậy.
Nửa người trên Lâm Dịch Phong căng chặt, phần hông rắn rỏi đưa côn th*t đấu đá lung tung trong cơ thể bé con, nguyên gậy th*t rút ra, sau đó một đường đâm vào.
Tốc độ nhanh đến mức sinh ra ảo giác.
Lực đạo nửa thô bạo nửa hung ác, tựa như một chiếc máy đóng cọc, "bang bang bang" thao đến chỗ sâu nhất.
Chiếc giường lớn vì động tác "trả thù" của anh mà tung lên tung xuống chẳng khác gì giường lo xo cả, còn nơi giao hợp chật hẹp được anh đút no căng lại bị đẩy về mạnh bạo, cứ thế quy đầu khảm chặt chẽ tại miệng huyệt.
Thân thể cô gái nhỏ khai phá không sót một mảnh, mỏng manh như chồi non ngập lụt trong mưa to gió lớn, tầng tầng lớp lớp khoái cảm do người đàn ông mang lại bổ nhào về phía cô.
Bùi Yên không chịu nổi lắc đầu, khuôn mặt ửng đỏ đầm đìa mồ hôi.
Khóe mắt cô nhóc tràn lệ, dựa vào cổ người đàn ông khóc nức nở, đôi môi sưng đỏ hôn lên cái cằm kiên nghị của anh, bạc môi mỏng, sóng mũi...
">Truyện Tình Cảm Chân Thành
Nhận định, soi kèo PSV Eindhoven vs AZ Alkmaar, 03h00 ngày 12/1: Pháo đài bất khả xâm phạm
Truyện Nhìn Vào Vực Thẳm
"Họ có ký ức lúc trước, ngoại trừ vẻ ngoài không được đẹp ra thì cũng giống với người thường, cũng có tư duy của người thường."
"Nói đơn giản, tất cả đều là người."
Đường Quả chờ tất cả từ từ bình tĩnh lại, thấy bọn họ tò mò, nói tiếp, "Họ ăn đồ ăn giống con người. Ở đế quốc zombie, ăn thịt tươi và cắn người không lý do là vi phạm pháp luật, sẽ bị xử tử ngay."
Lúc này không ít người tò mò đế quốc zombie ở đâu.
"Họ tiến hóa rồi sẽ cực kì hoàn hảo, có được vẻ ngoài giống người thường, nhưng lại có được sức mạnh mà người thường không có." Đường Quả nói tiếp, "Trong đám người họ có thể có người thân của mọi người, cứ tìm thử đi."
">Truyện (Quyển 3) Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!!
Ngày xửa ngày xưa,
Xưa xưa lắm rồi...
Nghe đồn ở thôn Kim Giang, xã Đại Cường có phú ông Phạm Kim giàu nứt đố đổ vách, vàng bạc chất đống, đất đai bành trướng. Thôn nhỏ tổng cộng ba trăm hộ dân thì có tới hai trăm hộ làm mướn cho nhà phú ông.
Tính cả tuổi mụ thì năm nay phú ông bước sang tuổi ba tám, phú ông có hai vợ, bà cả tên Đinh Phi Yến, ba mươi ba xuân xanh. Bà hai, Lê Hồng Phúc, hơn bà cả sáu tuổi. Bà cả, cậu cả với phú ông ở dinh thự phía trên, bà hai cùng cậu hai ở túp lều tranh phía dưới.
Nói là trên dưới nhưng cơ ngơi của phú ông rộng rãi khang trang, nhà phân gian lớn gian nhỏ nên cũng cách xa xa lắm. Một tháng may ra bà hai được chạm mặt chồng dăm bảy lần thôi. Có đợt này bà ốm liệt giường nên đây là lần thứ ba trong tuần phú ông ghé qua thăm hỏi.
Bà hai vốn là con gái của kẻ sát nhân, theo lệ thôn tất nhiên không được ở nhà ngói. Đã thế mỗi tháng còn chỉ được bà cả phát cho có năm quan tiền nên cuộc sống khó khăn chật vật lắm.
Lẽ ra lão Tám quản gia mới là người phụ trách chi tiêu sổ sách trong nhà, nhưng mà ý bà cả là ý trời, lão nào dám cãi. Phú ông lại chẳng để tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt nên không hề hay biết, chỉ là, nay ngẩng đầu lên quan sát kĩ càng mới thấy bà cả nói đúng, bà hai ăn tiêu hoang quá.
Một tháng năm chục quan tiền mà không biết cân đối chi tiêu. Cái lều rách ngoài chum nước, chiếc chạn bát bằng tre cũ mèm với hai tấm phản mối mọt đục khoét gần hết thì chẳng còn gì đáng giá cả.
Cậu hai có người mẹ như vậy, quả thật tội nghiệp.
Bà hai nửa lời cũng không dám tố cáo, thành ra bà cả ngày càng giương oai tác quái. Phú ông mới xuống với bà hai có nửa canh giờ thôi mà bà cả đã điên lồng điên lộn, bà đi ra đi vào, bà bực bà bội, bà lên giọng bà gọi đầy tớ.
-"Bưởi...Bưởi đâu...Bưởi đâu lên đây bà biểu..."
-"Dạ, có con ạ."
Con Bưởi tới tấp chạy lên, cái giọng dạ dạ vâng vâng của nó ngọt xơn xớt luôn.
">Truyện Nhớ Ai Đó Đến Kiệt Quệ