Nhận định, soi kèo Orlando City vs Toronto, 6h30 ngày 5/7

Giải trí 2025-04-26 09:21:49 84474
ậnđịnhsoikèoOrlandoCityvsTorontohngàxem trực tiếp bóng đá ngoại hạng anh   Hư Vân - 04/07/2023 05:00  Mỹ MLS
本文地址:http://game.tour-time.com/html/00f399339.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Macarthur FC vs Melbourne Victory, 16h35 ngày 25/4: 3 điểm xa nhà

Những ngày cuối năm, các cuộc tụ họp với gia đình và bạn bè lại dồn dập đến. Ngay cả trước đại dịch, việc giao tiếp xã hội liên tục cũng có thể gây quá tải.

Khi đại dịch Covid-19 hoành hành tại Mỹ vào mùa đông năm 2020, nhiều người lựa chọn tụ tập nhóm nhỏ hoặc ăn mừng năm mới với gia đình, bạn bè qua mạng. Một số thừa nhận việc này phù hợp với họ hơn gặp gỡ kiểu truyền thống, theo New York Times.

Hiện nay, các hạn chế về giãn cách được nới lỏng, những cuộc tụ tập lớn đang quay trở lại, trong khi nhiều người không còn thoải mái với điều đó.

Nếu bạn đang cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc gặp mặt dịp cuối năm, dưới đây là một số phương pháp để giúp bạn cân bằng cuộc sống tốt hơn.

Lựa chọn những người bạn thật sự muốn gặp

Phó giáo sư kiêm bác sĩ tâm thần Paula Zimbrean, hiện công tác tại trường Y Đại học Yale (Mỹ), cho biết: "Dịp cuối năm là cơ hội để ta đánh giá những mối quan hệ có ý nghĩa với bản thân và thời gian ta muốn dành cho chúng". Một số người nhận ra việc chấp nhận tất cả lời mời khiến kỳ nghỉ lễ "kém vui vẻ và bận rộn không cần thiết".

Theo Ty David Lerman, nhà trị liệu tâm lý ở Houston (Mỹ), bạn chỉ nên nhận lời với những sự kiện khiến bạn thốt lên: "Chắc chắn rồi, tôi sẽ đến". Nếu không quá hào hứng về buổi gặp mặt, bạn có thể bỏ qua.

Sarah Ahmed, làm việc tại phòng khám tâm lý ở Toronto (Canada), khuyên mọi người lắng nghe cơ thể để biết giới hạn của bản thân về việc giao tiếp. Theo Ahmed, những triệu chứng phổ biến của lo âu xã hội bao gồm kiệt sức, đau đầu, đổ mồ hôi, buồn nôn và nhịp tim tăng.

Nếu từ chối, bạn nên làm điều đó càng sớm càng tốt và giải thích ngắn gọn, lịch sự, chẳng hạn như "Rất tiếc phải bỏ qua dịp lần này" hay "Cảm ơn vì lời mời, nhưng tôi đã có kế hoạch khác".

Nhẹ nhàng với bản thân

Tiến sĩ Thema Bryant, giáo sư tâm lý học tại Đại học Pepperdine (Mỹ), gợi ý: "Trước khi đến buổi gặp, bạn có thể làm những điều giúp bản thân bình tĩnh và vui vẻ hơn".

Bà cũng khuyên mọi người lên kế hoạch chăm sóc bản thân sau mỗi buổi tụ tập để lấy lại năng lượng, ví dụ như tắm nước nóng, thưởng trà hoặc gọi cho ai đó mình tin tưởng.

Nếu cảm thấy choáng ngợp tại một buổi gặp mặt, bạn nên để bản thân có chút không gian bằng cách đi dạo, hít thở không khí trong lành. Chẳng hạn, khi tụ tập tại nhà, bạn có thể tình nguyện chạy đi mua đồ cho buổi liên hoan.

Việc thừa nhận sự khó xử trong giao tiếp là một cách tốt để bắt đầu cuộc trò chuyện, nhất là trong bối cảnh cả xã hội vừa bước ra khỏi đợt giãn cách dài. Bạn có thể nói: "Não tôi đang nhớ lại cách giao tiếp trước đây, nên hãy bỏ qua nếu tôi có chút ngượng ngùng nhé".

Nếu không định nán lại lâu, hãy thông báo trước

Nếu chỉ muốn tham gia buổi tụ tập trong khoảng thời gian ngắn, bạn nên thông báo với người chủ trì hoặc hỏi họ về thời điểm thích hợp để ghé qua.

Nếu người chủ trì không có yêu cầu cụ thể nào, thời điểm lý tưởng để xuất hiện với người có nỗi lo âu xã hội là ngay vào lúc bắt đầu. Hầu hết khách mời sẽ không tới đúng giờ nên bạn có thể từ từ bắt chuyện thay vì bước vào một nơi chật ních người.

Trong buổi họp mặt gia đình, nếu bạn chỉ định tham dự một lát, hãy thông báo cho mọi người sớm nhất có thể, ngay từ bước lên kế hoạch.

Cố gắng tận hưởng khoảnh khắc gặp mặt

Khi giao tiếp với người khác, bạn có thể bắt đầu bằng cách làm những điều giúp mình cảm thấy an toàn, thoải mái. Sau đó, hãy cố gắng tận hưởng khoảnh khắc sum họp cùng gia đình và bạn bè mà bạn đã phải chờ đợi suốt thời gian giãn cách.

Tiến sĩ Lerman gợi ý rằng bạn có thể suy ngẫm về lý do mình có mặt tại buổi tụ tập để cảm thấy thư giãn hơn.

"Hãy nói với bản thân: 'Tôi sẽ tập trung vào việc ăn mừng cùng bạn mình' hoặc 'Tôi yêu bạn đời của mình và hiểu rằng điều này có ý nghĩa rất lớn với họ, vậy nên tôi sẽ cố gắng ở đây vì họ và bỏ qua những điều tôi không thể kiểm soát'", tiến sĩ Lerman nói.

Ông cũng cho rằng hít thở sâu là một kỹ thuật hiệu quả để đối phó với những phản ứng căng thẳng khi giao tiếp. Bạn có thể hít thở sâu lúc trò chuyện để nhận thức thực tại và tránh sự hoảng loạn, tê liệt vì lo âu.

Theo Zing

Dân văn phòng Hàn Quốc sợ quay lại chỗ làm

Dân văn phòng Hàn Quốc sợ quay lại chỗ làm

Nhiều người lao động xứ kim chi, đặc biệt là nhóm trẻ tuổi, lo lắng khi trở lại công ty đồng nghĩa với những cuộc nhậu nhẹt ép buộc sau giờ làm và mất đi thời gian riêng tư.

">

Cách để tránh căng thẳng vào các dịp tụ tập cuối năm

Nhận định, soi kèo Yunnan Yukun vs Shanghai Port, 19h00 ngày 25/4: Nhà vua tiếp tục sảy chân

DN

"Mấy chục năm lăn lộn khắp mọi miền đất nước, bề ngoài đã tàn tạ. Chỉ có một cái tôi tin không thay đổi, đó là lòng yêu nghề".

- “Bí thư tỉnh ủy” là lần đầu tiên phim truyền hình Việt Nam đưa một nhân vật chính luận lên màn ảnh. Ông gặp khó khăn gì đảm nhận vai chính trong phim?

- Bí thư Hoàng Kim lấy nguyên mẫu từ bí thư tỉnh ủy Vĩnh Phúc Kim Ngọc - lá cờ đầu trong việc phát triển nền nông nghiệp đất nước, từ chỗ thiếu đói trầm trọng tới mức xuất khẩu đứng thứ hai thế giới. Ông là người rất nổi tiếng, được mọi người yêu quý, vì thế mỗi người đều có hình ảnh riêng về ông trong lòng. Người diễn viên phải làm thế nào để cái mình thể hiện trở thành cái chung của mọi người. Hơn nữa, tầm nhân vật của ông rất lớn, nếu chúng ta làm không tới sẽ rất đáng tiếc. May mắn là nhiều người thân, bạn bè ông còn sống nên tôi có cơ hội tìm hiểu về cuộc đời một con người công lớn và có những lúc tưởng như có tội.

Bản thân tôi sinh trưởng ở Hà Nội nên việc cầm cầy cuốc không đơn giản. Cũng may lứa chúng tôi lớn lên trong những năm tháng chiến tranh, khi sơ tán tham gia gặt, đập lúa nên việc nhà nông không quá xa lạ.

- Người Tràng An có phong cách thanh thoát, nhàn tản nhưng bản thân ông thường vào những vai trắc trở, nhiều tâm trạng. Vì sao vậy?

- Nếu nhìn tôi bên ngoài chắc không ai nghĩ tôi giống nhân vật của mình. Ở nhà tôi xung quanh tiếng cu gáy, tôi lại có một mảnh vườn nhỏ ở Thạch Thất - Hà Tây. Những lúc làm phim xong, tôi về đó nghỉ ngơi, chơi với chó, mèo, gà, vào vườn chăm sóc hoa, ra ao xem cá thả - cái thú điền viên kiểu người ưa nhàn tản. Tôi xuất thân làm nghề dạy học, phong thái chậm, nói năng cũng vừa phải, không quyết liệt như những nhân vật của tôi. Nhưng lúc diễn, tôi không còn là tôi nữa. Khi đóng Năm Sài Gòn trong Bỉ vỏ, tôi phải thể hiện ra chất một tay anh chị nhưng khi hóa thân một đảng viên cộng sản trung kiên, tôi phải sáng tạo cho mình một thần thái, cốt cách cao quý. Bí thư Kim Ngọc xuất thân từ bần cố nông, ít được học, kiến thức đều thu lượm từ nhân dân nhưng có một tầm nhìn vượt thời gian. Tôi không bao giờ dám mơ tưởng mình sẽ thể hiện một cách trọn vẹn nhưng tôi hy vọng tải được phần nào cái hồn, cái thần của ông Kim Ngọc.

-Cả năm trời theo đoàn phim “Bí thư tỉnh ủy”, điều gì khiến ông ghi nhớ?

- Chưa bao giờ tôi đến một vùng đất nào mà nhân dân lại yêu nhân vật trong phim đến thế. Kim Ngọc chính là bí thư của họ và ông là người để lại cho họ nhiều tình cảm trân trọng. Ở đâu mọi người cũng hỏi, ai là người đóng ông Kim Ngọc, rồi nhìn ngắm, đánh giá xem tôi có phù hợp với vai không. Cảm động nhất là lần tôi quay cảnh bí thư về họp với nhân dân, một số bà lão kéo lên chùa xem rồi khóc. Tôi ngạc nhiên hỏi: “Cảnh chúng cháu quay không có gì xúc động, sao các bà lại khóc?”, các cụ trả lời: “Tôi xem các anh làm, tôi thấy nhớ và thương ông Kim Ngọc quá”. Về sau tôi mới biết, tám bà cụ là những cán bộ trẻ thời ông Kim Ngọc, đã trực tiếp thực hiện việc khoán hộ của ông, chứng kiến cảnh ông bị khiển trách.

DN

NSƯT Lan Hương (trái) vào vai vợ bí thư Hoàng Kim.

- Bốn mươi năm sự nghiệp, kinh qua rất nhiều dạng vai, ông ấn tượng nhất với những vai diễn nào?

- Tại khu vườn của mình, tôi có treo hình những bộ phim tôi thích từ hàng chục phim nhựa và hàng trăm phim truyền hình. Thứ nhất là phim đầu tay Bài ca ra trận, thứ hai là Bỉ vỏ- phim video đầu tiên của Việt Nam, tôi vào vai Năm Sài Gòn. Sau nữa là bộ phim năm 2000 - Mê Thảo thời vang bóng. Phim truyền hình, tôi ưng ý với Mùa lá rụng, Chạy ánvà bây giờ là Bí thư tỉnh ủy. Đó là những mốc dấu mà sau này khi không thể làm gì nữa, tôi sẽ nghĩ đến nó.

- Một diễn viên nổi tiếng như ông tại sao không khuyến khích con trai Lê Vũ Long đi tiếp với nghề diễn khi anh ấy đã có những vai rất ấn tượng?

- Gia đình nhà tôi lạ lắm, từ ông tôi, mẹ tôi, anh em tôi đến các con tôi đều làm nghệ thuật, nhưng mỗi người chọn cho mình một con đường riêng. Ông tôi bên tuồng, mẹ tôi là diễn viên kịch nói, dì là diễn viên ca múa, tôi làm điện ảnh, các em bên sân khấu, con trai và con dâu làm diễn viên ballet. Điều đặc biệt là tất cả đều từng tham gia đóng phim. Chúng tôi coi mảng đó là mảng tụ họp gia đình.

Các đạo diễn nhiều lần gặp tôi bày tỏ ý muốn Vũ Long tiếp tục đóng phim nhưng con tôi có sự nghiệp riêng. Năm nay Long cũng gần 40 tuổi và có những thành công ở nghề múa. Tôi tôn trọng quyết định của con. Có những phim nhựa mời nhưng Long không tham gia vì đưa đoàn múa đi lưu diễn. Được cái này mất cái khác, nhưng tôi rất muốn con trai theo nghề diễn.

- Vũ Long từng nói, nghề múa và nghề diễn đều không đủ đảm bảo thu nhập, khiến đời sống người nghệ sĩ bấp bênh. Đứng từ góc độ người có cả gia đình theo nghệ thuật, ông nghĩ sao về câu: “Cơm áo không đùa với khách thơ”?

- Cái đó là rõ ràng. Ngay như tôi đây, bây giờ đã về hưu, xem lại quá trình mình sống cũng phải thừa nhận, không sống được bằng tiền làm nghệ thuật. Bố con tôi yên tâm làm nghệ thuật đến ngày hôm nay đều nhờ hậu phương đằng sau. Hậu phương ấy lo chuyện kinh tế, ổn định chuyện gia đình. Nếu không có vợ tôi, không có cửa hàng cắt tóc con con dưới nhà, không có công việc đầu tắt mặt tối của cô ấy, chắc cha con tôi không thể làm gì được.

DN

Dũng Nhi cho rằng, vai diễn trong "Bí thư tỉnh ủy" có thể xem là một mốc của cuộc đời ông.

- Người phụ nữ đứng sau ông chăm lo mọi việc để ông có thể đi theo đoàn phim cả năm trời. Ông tạo niềm tin thế nào cho vợ?

- Vợ tôi cũng từng đóng phim, từng đi cùng với tôi trong các đoàn phim và những cảnh tôi đóng, kể cả những cảnh yêu đương, cô ấy chứng kiến ngay ở trường quay nên rất hiểu nghề tôi làm. Cho nên vợ tôi coi nghề của tôi không phải công cuộc trăng hoa mà là lao động thực sự. Chính vì thế những chuyện ghen tuông theo kiểu người đời hay tưởng tượng không bao giờ có ở gia đình này. Huống hồ, bản thân tôi từng là một giáo viên. Tạng nhà giáo không cho phép tôi có những chuyện động trời giống các “nghệ sĩ nhớn” khác. Tôi vẫn luôn quan niệm mình là diễn viên nghiệp dư và tôi chỉ làm công việc yêu thích của mình chứ không dùng nó làm phương tiện cho những mục đích mờ ám khác.

- Ngày xưa, điều gì khiến ông chuyển từ nghề giáo sang nghề diễn?

- Tôi là sinh viên Cao đẳng Sư phạm Hà Nội. Có lần tôi tiễn mẹ đi công tác (mẹ tôi là diễn viên đoàn kịch Trung ương), phó đạo diễn đoàn phim Bài ca ra trậnđang tuyển diễn viên gặp tôi và quyết định mời tôi đóng vai Lê Mã Lương. Lúc ấy, tôi có quyết định nhập ngũ, đoàn phim lên can thiệp nhưng các anh bên quân đội trả lời: “Cứ để cho cậu ấy đi. Chúng tôi cần những Lê Mã Lương thật ngoài mặt trận chứ chưa cần Lê Mã Lương trên màn ảnh”. Năm 1973 ký hiệp định Paris, hai anh tôi đã hy sinh, gia đình tôi trong diện chính sách nên tôi được phân công trở lại trường. Khi đó, bộ phim vẫn chưa khởi quay, đoàn đã tìm được một người đóng vai Lê Mã Lương nhưng cuối cùng mọi người lại quyết định giao vai ấy cho tôi.

Sau đó tôi vừa đi dạy, vừa tiếp tục tham gia làm phim như Sao tháng Tám, Từ một cánh rừng, Dòng sông Lam… Mỗi ngày tôi lao động khoảng 16 tiếng. Năm 1979, tôi dạy trường Lê Ngọc Hân, đang lo phần giáo án cải cách chương trình 12 năm, công việc rất nặng. Phòng giáo dục đặt vấn đề: hoặc ở lại với nghề giáo, hoặc chuyển hẳn sang làm phim vì sức con người khó có thể kham được nhiều thứ. Thế là tôi chuyển về Hãng phim truyện Việt Nam. Công việc của tôi bắt đầu với thư ký đạo diễn - cấp bậc thấp nhất, đứng sau trợ lý và phó đạo diễn. Nhiều người hỏi tôi, đã làm nhiều phim, sao không xin thẳng là đạo diễn? Thực ra tôi yêu nghề này và muốn theo đuổi nó chứ tôi không ham chức danh. Tôi muốn đi lên từ đầu, bởi người học được nhiều nhất từ đạo diễn chính là thư ký.

- Phải chăng vì không ham chức danh nên đến giờ ông vẫn chỉ là diễn viên Dũng Nhi?

- Tôi ở bên đạo diễn nhưng nếu xét công việc đạo diễn thì tôi không có tác phẩm. Cho đến tận cuối đời, tôi vẫn là phó, dù có những phim tôi làm tất. Vì thế, tác phẩm đó không phải của tôi - không ai phong danh hiệu cho người thứ hai, đó cũng là lẽ thường. Tôi đi bộ đội về nhưng tôi không tham gia được Hội cựu chiến binh vì tôi không có thời gian. Tôi là giáo viên nhưng không ở Hội cựu giáo chức. Tôi đóng phim mà không hề ở Hội điện ảnh. Có lần tôi viết đơn gia nhập Hội điện ảnh, người ta bảo hãy cố gắng phấn đấu nữa, nhưng tôi đã phấn đấu đến tận lúc về hưu vẫn không ai nói năng gì. Nhiều người bảo tôi sao không viết lý lịch nghệ thuật của mình để xin phong tặng nghệ sĩ ưu tú, tôi nghĩ cơ chế “xin - cho” chúng ta đang phấn đấu bỏ, tại sao giờ lại đi xin. Ai xứng đáng gì thì trao cho người ta chứ.

"Bí thư tỉnh ủy" kể lại câu chuyện khoán hộ, khoán chui ở tỉnh Vĩnh Phúc dựa theo nguyên mẫu cố bí thư tỉnh ủy Kim Ngọc. Phim lên sóng trên VTV1 từ ngày 27/9, lúc 21h10 thứ hai, tư, sáu hàng tuần.

Kịch bản: Vân Thảo
Biên tập: Thùy Linh - Phạm Ngọc Tiến - Trần Hoài Văn
Đạo diễn: Trần Quốc Trọng - Trần Trọng Khôi
Diễn viên chính: Lê Dũng Nhi, NSƯT Minh Châu, NSƯT Lan Hương, NSƯT Mai Hoa, NSƯT Đức Trung.

Ngọc Trầnthực hiện
Ảnh: VFC

  Trở lại Giải tríTrở lại Giải trí">

Dũng Nhi coi vai ‘Bí thư tỉnh ủy’ là cột mốc trong đời

img 3967.jpg
Vợ chồng tôi cãi nhau vì thái độ của mẹ vợ. (Ảnh minh họa: Bing).

Nghe tin chúng tôi sắp mua nhà, mẹ vợ nói cho vay 500 triệu đồng, còn cho 400 triệu đồng. Tôi mừng lắm vì dù sao, đó cũng là một khoản tiền lớn, bớt được gánh nặng cho chúng tôi. Số tiền còn lại là do vợ chồng tôi lo. Chúng tôi không phải nợ ngân hàng, chỉ vay thêm bạn bè chút ít.

Ngày có nhà mới, hai vợ chồng hớn hở sắm sửa đủ thứ, mời đôi bên gia đình, bạn bè đến tân gia. Mẹ vợ vui ra mặt rồi dặn dò đủ thứ. Lúc đó, tôi thầm biết ơn bố mẹ vợ lắm. Tôi cũng tích cực làm ăn hơn để chắt chiu trả nợ cho mọi người.

Nửa năm sau đó, tôi bàn với vợ đưa bố về nhà để thờ phụng. Ở quê, chị gái cũng chạy đi chạy lại thắp hương cho bố nhưng tôi thấy không tiện. Là con trai duy nhất trong nhà, tôi muốn được cúng giỗ bố ở nhà mình, thay vì về quê như mọi năm. Vợ cũng vui vẻ đồng ý.

Nhưng một hôm mẹ vợ lên chơi, nhìn lên bàn thờ thì sắc mặt bà biến sắc. Mẹ bảo với vợ tôi là không cho phép con rể làm việc này. Tôi thấy quá vô lý khi mẹ có phản ứng như vậy.

Mẹ gọi tôi ra và nói rằng: "Nhà này là nhà của các con nhưng con phải hiểu, tiền mua nhà là ở đâu ra. Mẹ không đồng ý việc con mang di ảnh bố con về đây thờ. Mẹ cho các con tiền, còn cho vay thêm không hẹn ngày trả đồng nghĩa với việc cái nhà này là tiền của mẹ, của con gái mẹ. Con chỉ là kẻ ở rể thôi.

Dù có đứng tên trong sổ đỏ, con cũng phải cân nhắc kĩ khi thờ phụng người thân của mình. Bố con đang "ở quê" tốt như vậy, sao con phải đưa lên đây làm gì? Khi nào con làm ra nhiều tiền, tự mua được nhà bằng chính tiền của con thì hãy tính đến chuyện đó".

Nghe những lời mẹ vợ nói, tôi cảm thấy bị xúc phạm vô cùng. Tôi không phải người đề xuất chuyện vay mượn, càng không xin tiền mẹ vợ. Tôi cũng bỏ tiền tiết kiệm ra góp vào mua nhà, đâu phải ở không.

Nhìn thái độ của mẹ vợ, tôi chỉ muốn lập tức bán căn nhà, trả lại toàn bộ số tiền cho bà. Vợ tôi còn không ý kiến, tại sao mẹ vợ lại chen vào chuyện này? Hơn nữa, làm dâu phải thờ phụng bố mẹ chồng là điều đương nhiên, tại sao mẹ vợ lại phản ứng vô lý như vậy?

Nghĩ ngợi suốt buổi tối, tôi quyết định bảo vợ bán nhà. Vợ tôi rất sốc và nói rằng sẽ thưa chuyện lại với mẹ. Nhưng sau tất cả, tình cảm và sự tôn trọng của tôi dành cho mẹ vợ không còn nữa.

Tôi chẳng muốn dây dưa tiền bạc, chỉ cảm thấy bản thân hèn hạ đi thôi. Tôi nhất định sẽ tìm mọi cách trả lại toàn bộ số tiền đó, không thiếu một xu.

Theo Dân Trí

Chàng rể Pháp khen mẹ vợ Việt hết lời, không dám chê món trái khẩu vị

Chàng rể Pháp khen mẹ vợ Việt hết lời, không dám chê món trái khẩu vị

Chàng rể người Pháp rất thích ăn canh khổ qua, bún bò Huế do mẹ vợ nấu. Nhưng khi bà nấu mì Ý, anh ăn rất ít vì không hợp khẩu vị.">

Mang ảnh bố đẻ về thờ ở nhà, tôi bị mẹ vợ xúc phạm không tiếc lời

Nữ nhân viên phục vụ nhận hơn 40 triệu tiền boa từ người lái xe tải

友情链接