Giao sư Huỳnh cho biết, mấy năm trở lại đây, nhiều nơi đã lợi dụng nghi lễ trên để trục lợi. Điều đó thể hiện ở việc các cơ sở thờ tự yêu cầu người dân phải đóng tiền, mua vé vào cổng thì mới được cầu an. Hay việc chen lấn, xô đẩy, giành giật cũng là việc làm thiếu đạo đức, làm xấu đi nghi thức trang nghiêm nơi cửa Phật.
Theo ông Huỳnh, nếu tận dụng việc cầu an mà trục lợi là không đúng tinh thần hỷ xả và phụng đạo, làm hoen ố đạo đức và nhân phẩm con người, lại mắc tội bất kính với đạo.
“Tổ chức lễ cầu an giải hạn cho dân phải được chính quyền địa phương cho phép. Phía nhà chùa phải làm bằng chính tâm của mình, làm tự nguyện, không thu lợi bằng bất cứ hình thức nào. Việc cả năm hưởng lộc tiền công đức mà đầu năm lại đi thu tiền nữa thì bất kính với dân”, vị giáo sư nói.
Trường hợp có doanh nghiệp nào tài trợ để cầu an giải hạn cho dân thì tốt mà không có thì các thầy phải tự bỏ tiền túi của mình ra làm cho nhân dân, đó mới là chân tu, đúng tiêu chí nhà Phật.
“Năm ngoái tôi có đi làm lễ cầu an và giải hạn thái tuế cho nhân dân ở đền Quán Thánh, không ai phải đóng tiền, vào đền cũng không phải mua vé, mà còn được phát lộc đầu năm, thế mà cuối buổi lễ cũng thu được 99 triệu tiền công đức, tôi dâng hết lên đền để ban quản lý lo việc hương khói cho đền.
Năm nay cũng vậy ngày 19 tháng Giêng tôi sẽ lại làm lễ cầu an, và xin Thần Tiên giải hạn cho nhân dân ở đây”, giáo sư Huỳnh cho biết.
Dòng người đổ về chùa Phúc Khánh cầu an, giải hạn, ngồi tràn ra đường mỗi dịp đầu năm. Ảnh: VietNamNet |
Đồng ý với quan điểm trên, giáo sư Vũ Gia Hiền, Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu và Ứng dụng Văn hoá - Du lịch cũng cho rằng, xét về tâm lý và đạo đức thì việc cầu an dịp đầu năm là một điều tốt, giúp con người tin yêu cuộc sống, giải tỏa được căng thẳng trong cuộc sống để làm điều tốt.
Tuy nhiên, xét về việc có may mắn sau khi làm lễ hay không thì hiện nay chưa có tài liệu nào nghiên cứu hay chứng minh. Vị giáo sư cũng cho rằng, để không bị trục lợi khi đi cầu an, người dân nên đến những nơi uy tín và phải trật tự, tránh xô đẩy, giành giật để không làm xấu đi những nét đẹp trong văn hóa.
Theo giáo sư Lương Ngọc Huỳnh, ở các nước phát triển không có chuyện mua vàng vào ngày vía Thần tài. Đến nay, chưa có tài liệu nào chứng minh được mua vàng vào ngày này là để cầu may mắn.
" alt=""/>Giáo sư Lương Ngọc Huỳnh: Nhiều nơi tổ chức giải hạn đầu năm để trục lợiSau đó là một chuỗi ngày tôi lì lợm không nhỏ một giọt nước mắt. Làm và làm. Bố mẹ mắng, anh chị khuyên can, tôi không nghe ai hết. Tôi lao vào làm như điên. Tôi phải có tiền. Khi có tiền tôi sẽ sống cho mình, tôi sẽ lo tốt cho các con, tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy quyết định của tôi hôm nay là đúng.
Tôi nhận sổ sách về làm cho vài công ty. Đến lúc này mới thấy chăm chỉ học hành, nghiệp vụ tốt không bao giờ thừa. Còn một may mắn nữa là tôi có bố mẹ hai bên đều yêu thương, phụ giúp tôi lo lắng cho bọn trẻ. Tôi chỉ việc yên tâm từng bước thực hiện kế hoạch kiếm tiền của mình.
Chồng cũ thi thoảng cũng qua. Anh vẫn rất đầu đuôi mua quà cho ông bà, đưa các con đi chơi. Nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau. Không có mối hận nào lớn hơn sự hận thù của những người bị chính người mà ta tin tưởng nhất làm cho thất vọng. Chúng tôi chán ghét nhau.
Cứ như thế, tôi dò dẫm bước ra khỏi nỗi đau, kiên nhẫn ép mình vào kỷ luật tự mình đề ra. Dịu dàng với bố mẹ, nhẹ nhõm với các con, kiên quyết xóa bỏ hình bóng chồng cũ khỏi tâm trí.
Bé Gấu giờ đã 2 tuổi. Mẹ con tôi vẫn sống ở căn nhà cũ nhưng tôi đã tự mua được ô tô, thuê người giúp việc, dành thời gian cho bản thân, cho gia đình. Và tôi cũng có vài người theo đuổi, trong số đó còn có cả những chàng trai rất ưu tú, lại trẻ tuổi hơn tôi nhiều. Nhưng tôi chưa thấy rung động với ai.
Tôi chỉ đang tận hưởng chính mình: Quý cô độc thân, xinh đẹp, quyến rũ, có trình độ. Trong quá trình tận hưởng này tôi khám phá ra nhiều khả năng tiềm ẩn, sự mạnh mẽ mà trước giờ tôi chưa từng biết tới trong con người mình. Ở góc độ nào đó, tôi cảm ơn cuộc hôn nhân thất bại của mình và cũng dần bớt căm ghét chồng cũ hơn. Bởi vì tôi tự tin và thấy hoàn toàn thoải mái với hiện tại.
Chồng cũ cũng đã lấy vợ, chính là cô gái đó. Anh và tôi cũng đã có thể nói chuyện với nhau, cùng lo cho con cái. Chỉ riêng với Gấu là anh tránh không nhắc tới, tôi cũng chả thiết tha thanh minh.
Thi thoảng tôi cho Na và Bống về ở với anh nhưng 2 đứa nói dì không vui, hay quát bố. Tôi bảo các con thôi thông cảm cho dì, phụ nữ không có con cũng hay khó tính.
Tôi nói với các con như vậy để chúng có cái nhìn bao dung hơn với vợ mới của bố, chứ thực tâm tôi không quan tâm đến cuộc sống của họ. Chúng tôi chỉ còn một mối liên hệ duy nhất là các con.
Một ngày Na thông báo:
- Mẹ biết tin gì chưa? Bố với dì Lan bỏ nhau rồi.
Tôi đón nhận thông tin dửng dưng, nhưng Na, Bống thì thương bố, xuýt xoa xót bố toàn phải đi ăn ngoài hàng. Vì vậy thi thoảng tôi đồng ý để chồng cũ qua nhà ăn chung với mẹ con tôi. Chúng tôi cũng nói chuyện với nhau cởi mở vui vẻ hơn. Anh hay đùa trở lại, tâm sự cả chuyện anh với Lan tại sao bỏ nhau. Không khó để nhận ra anh hay cố tình quên không dùng chữ "vợ cũ" như trước.
Anh qua lại nhà thường xuyên hơn, nhắn tin rủ tôi đi ăn, gọi điện rủ đi mua đồ cho các con. Bản năng đàn bà cho tôi biết, anh đang tán lại vợ cũ mình. Tôi kệ, cố tình ơ hờ, vui vẻ xong lại thờ ơ. Điều đó càng khiến anh điên cuồng theo đuổi tôi lại.
Thật kì lạ, trong sự hãnh diện rất đàn bà, tôi lại thấy tim mình rung động. Giỏ hoa các dịp vui, bánh kem sinh nhật, không khí gia đình vui vẻ quây quần. Cảm giác này vừa thân thuộc vừa lạ lẫm. Tôi thèm không khí này biết bao, nhìn các con vui vẻ cười đùa với anh, tôi thấy cuộc sống đáng yêu vô cùng.
Và chuyện gì đến cũng phải đến. Chúng tôi lại ngủ với nhau. Lần đầu sau bao nhiêu năm làm vợ tôi mới biết sex không phải chỉ là chiều chồng, mà là sự chiều chuộng lẫn nhau.
Trải nghiệm này khiến tôi thấy mình thực sự là người đàn bà có giá trị. Anh háo hức yêu, chiều chuộng nâng niu tôi. Tôi trẻ trung, nồng nhiệt, tự tin hơn xưa, sôi nổi, ngọt ngào hơn xưa. Anh thích thú khám phá tôi ở góc độ mới, vừa ngỡ ngàng vừa trân trọng. Chúng tôi cứ thế quấn vào nhau, cháy bỏng nồng nhiệt. Có nằm mơ tôi cũng chẳng tưởng tượng được cuộc đời tôi lại có lúc được hạnh phúc ghé thăm, rõ ràng đến thế.
Tôi có anh, có các con, có đầy đủ một gia đình lớn. Tôi lại được yêu điên dại sau cơn đổ vỡ với vô vàn nước mắt mà có lúc tưởng tâm hồn mình đã chết đi rồi. Tôi xác định bỏ lại tất cả buồn thương đã qua, làm lại, yêu lại, tha thứ. Nhưng đời dài không như mộng tưởng. Một sự kiện xảy ra làm đảo lộn giấc mơ tươi đẹp của tôi.
Một tối chúng tôi trốn con đi chơi. Vòng vo một hồi anh hỏi:
- Thằng Gấu là con ai vậy?
Trong một thoáng tôi lặng người đi. Tôi biết, tôi chỉ cần trả lời một câu đơn giản, nó là con anh. Nhưng trong tôi lúc ấy tràn ngập sự tủi thân, uất ức. Vết thương ngỡ đã lành, trong phút chốc lại bị chính anh cầm dao rạch khía, vô tâm, tàn nhẫn.
- Anh nghĩ là con ai?
- Anh không biết nên mới hỏi em. Anh đã định hỏi em nhiều lần nhưng sợ không đúng lúc, em lại giận, lại bỏ anh đi. Anh rất yêu em, nhưng mỗi lần nhìn Gấu anh lại thấy ghen, sao hồi đó em lừa dối anh.
Thấy tôi ngồi im anh có vẻ bối rối. Anh nói: "Thôi bỏ qua, anh sẽ cố gắng". Nhưng lòng tôi cồn lên một nỗi buồn đau khó diễn tả thành lời.
Hóa ra bấy lâu nay anh vẫn bận tâm như vậy, trong lòng anh tôi vẫn là kiểu phụ nữ chẳng ra gì. Giữa chúng tôi không thể lờ đi quá khứ. Những năm tháng qua hóa ra chỉ có mình tôi nỗ lực thay đổi, còn anh vẫn là gã vô tâm không gì suy chuyển. Sự thấu hiểu không hề có, sự ích kỉ thì luôn tồn tại.
Đọc đến đây chắc nhiều chị em bảo, ủa, đơn giản mà, cứ nói rõ ràng là xong, sao phải phức tạp. Nhưng có những thứ, có những cảm xúc chỉ người trong cuộc mới biết rõ cảm giác của mình. Sau này về lại với nhau, giữa chúng tôi luôn tồn tại một vết sẹo mãi mãi không lành, nó chỉ trực chờ lấn cấn, dằn vặt để bung ra, lúc đó ai trong chúng tôi là người chạy chữa?
Chúng tôi đã đi một đường vòng để quay về bên nhau, lao bổ vào nhau với trạng thái háo hức nồng nhiệt nhất. Nhưng chúng tôi quên, trong suốt quãng đường dài ấy, chúng tôi đã có những khác biệt về sự đổi thay. Tràn ngập trong tôi là sự thất vọng. Sự tự tôn và giới hạn của bản thân tôi đã bị anh chạm đến. Tôi giống như con chim trót đậu cành cong, nhạy cảm với mọi ấm ức, thương tổn mà anh là người tạo ra. Tốt nhất là dừng lại, tôi xứng đáng nhận được nhiều hơn thế.
Sau hôm đó anh liên tục đến nhà, gọi điện, nhắn tin nhưng tôi không tiếp. Sẽ có lúc, khi tôi bình tâm lại, tôi sẽ nói cho anh biết Gấu là con của anh. Anh và con đều có quyền được biết. Nhưng còn chuyện tình yêu của chúng tôi, cần phải khép lại.
Tôi đã cố gắng nỗ lực nhiều như vậy để trở thành như hôm nay, những năm tháng sau này cùng ai nhất định đều phải xứng đáng.
Theo Dân trí