您现在的位置是:NEWS > Kinh doanh
Nhận định, soi kèo U19 Na Uy vs U19 Israel, 17h00 ngày 22/3: Thêm một lần đau
NEWS2025-03-24 17:38:19【Kinh doanh】1人已围观
简介 Hư Vân - 22/03/2025 04:30 Nhận định bóng đá g bóng đá giao hữubóng đá giao hữu、、
很赞哦!(868)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Pháp vs Croatia, 02h45 ngày 24/3: Khó đấy!
- Tội phạm liên quan không gian mạng ở Cà Mau tăng 700%
- Hàng loạt sedan cỡ B giảm giá tháng 10
- 5 công viên, vườn thực vật hút du khách ở Brisbane, Australia
- Nhận định, soi kèo Rosenborg vs AIK Solna, 17h30 ngày 22/3: Trận đấu tổng duyệt
- Làm gì với một tỷ đồng ở tuổi 18?
- Hai tiếp viên hàng không Vietjet vào bán kết Hoa hậu Việt Nam 2020
- Chú rể biến mất trong ngày trọng đại khiến đám cưới xôn xao
- Nhận định, soi kèo Guadeloupe vs Nicaragua, 07h00 ngày 22/3: Ca khúc khải hoàn
- Chứng khoán hôm nay 30/8: Tăng bốn phiên liên tiếp
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Wales vs Kazakhstan, 2h45 ngày 23/3: Đẳng cấp chênh lệch
Sau 5 năm may gia công bao tay, chị Cúc chưa bao giờ nghĩ mình thất nghiệp cho đến khi dịch bệnh bùng phát. (Ảnh: Nguyễn Sơn).
Giảm thu nhập, thất nghiệp
Đồng hồ đã điểm 12h trưa, chị Trần Thị Cúc (40 tuổi, ngụ hẻm đường Lê Trọng Tấn, quận Tân Phú, TP.HCM) vẫn không cho chiếc máy may ngừng nghỉ. Chị cho biết, phải tranh thủ từng giờ để kịp giao hàng cho khách. Bởi bây giờ, hiếm lắm mới có người đặt may gia công bao tay.
Chị nói: “Tôi may bao tay đã 5 năm nay và chưa bao giờ thất nghiệp. Thế mà trong đợt dịch vừa qua, hàng tôi may ra không bỏ mối được. Do ảnh hưởng của dịch bệnh, họ không thể xuất hàng, nhập nguyên liệu về được nên hàng ùn ứ. Tôi thất nghiệp mấy tháng trời, chỉ ngồi ở nhà, trông chờ vào những đồng lương của chồng làm nghề thợ hồ”.
Thế nhưng, chồng chị cũng không khá khẩm hơn. Dịch bệnh, không được tập trung đông người nên chẳng mấy ai sửa, xây nhà mới. Các công trình lớn cũng đóng cửa tạm nghỉ khiến anh bữa làm bữa nghỉ. Phải gồng gánh tiền phí thuê phòng trọ, đóng tiền học cho 2 con, mấy tháng nay, anh chị rơi vào cảnh thiếu trước hụt sau.
“Đầu tháng nay, dịch bệnh tạm lắng, tôi có người đặt hàng lại nhưng họ cũng dè dặt lắm. Thế nên, công việc của tôi cũng không khả quan hơn. Tôi xin đi làm công nhân nhưng bây giờ nhiều công ty phá sản, công nhân thất nghiệp quá chừng nên không ai nhận. Tôi đành cố bám lấy công việc này, có còn hơn không”, chị Cúc thở dài nói.
Cách nơi chị Cúc ở không xa là dãy phòng trọ tồi tàn, ẩm thấp khác. Các hộ gia đình ở đây chủ yếu lao động phổ thông, có thu nhập thấp.
Cố luồn qua những tấm bạt đã mục nát được người thuê căng ngang con hẻm để che mưa nắng, chúng tôi có mặt tại phòng trọ của bà Nguyễn Thị Rỉ (67 tuổi, quê Bến Tre).
Bán ế, bà Rỉ chỉ dám ăn đạm bạc. (Ảnh: Nguyễn Sơn). Trong căn phòng tối tăm, không một vật dụng giá trị, bà ngồi ăn trưa một mình. Đặt hộp cơm trắng xuống nền nhà đã xỉn màu, bà cho biết mình vừa đi bán vé số về. Mệt và không bán được, bà chỉ dám mua hộp cơm trắng để lót dạ. Thương bà, một cậu hàng xóm đem đến cho bà 2 con cá khô để bà “bớt nhạt miệng”.
Tuy vậy, bà vẫn tươi cười rồi nói: “Tôi mới đi bán lại. Bán ế lắm nhưng vẫn đỡ hơn nhiều người. Ở khu trọ này, người ta thất nghiệp do dịch nhiều lắm. Tôi còn đi bán được là may lắm rồi”.
“Cháu ngoại của tôi đang làm công nhân may cho một công ty tư nhân. Thời điểm dịch bùng phát, công ty không có hàng, chủ công ty cho nó làm 3 ngày/tuần. Nói là đi làm chứ thực tế, nó chỉ lên công ty ngồi chờ. Có hàng thì làm, không thì thôi”, bà Rỉ nói thêm.
Nhọc nhằn tìm kế mưu sinh
Tủ bánh flan, rau câu từng nuôi lớn các con của bà Đương bây giờ gần như không nuôi nổi một miệng ăn. (Ảnh: Nguyễn Sơn). Cũng theo bà Rỉ, dù chỉ là người bán vé số dạo, dịch bệnh cũng khiến bà điêu đứng. Trước thời điểm dịch bùng phát, mỗi ngày, bà nhận hơn 200 tờ vé số đi bán và chỉ bán nửa buổi đã hết veo. Thế mà bây giờ, bà chỉ nhận hơn 100 vé nhưng bán cả ngày không hết.
Bà nói: “Bây giờ, đến khách quen cũng không ủng hộ tôi nữa. Họ nói dịch bệnh, làm ăn khó khăn quá, phải tiết kiệm và cắt luôn tiền "đầu tư” vé số. Lúc trước, tiền bán vé số dạo cũng đủ để tôi đóng tiền phòng trọ, thuốc thang. Nay, phải tính toán lắm, tôi mới kiếm đủ để đóng tiền phòng, cơm ăn 3 bữa”.
Cố thu mình vào dưới bóng chiếc ô cũ nát cắm trên chiếc xe đẩy đã han rỉ để tránh cái nắng gay gắt, bà Nguyễn Thị Đương (SN 1968, quê Quảng Ngãi) cho biết, bà bán rau câu, bánh flan ở góc con hẻm 153 đường Điện Biên Phủ (phường 15, quận Bình Thạnh, TP.HCM) đã mấy chục năm. Thế nhưng, chưa bao giờ, tủ bánh của bà lại ế ẩm và phải nhờ đến sự giúp đỡ của cộng đồng như bây giờ.
Bà kể, tủ bánh nhỏ của bà đã nuôi bà cùng đàn con thơ từ lúc lọt lòng đến khi trở thành những ông bố, bà mẹ. Thế nhưng, bây giờ, tủ bánh ấy dường như không thể nuôi một mình bà. “Sau dịch, tôi bán ế quá, ế đến độ không còn tiền mua thuốc uống. Đóng xong tiền trọ, tôi phải vay mượn để mua nguyên liệu làm bánh, rau câu”, bà kể.
Cách đây ít hôm, trong một chiều buôn bán ế ẩm, bà gắng sức đẩy chiếc xe có chứa tủ bánh trong cơn mưa tầm tã trở về phòng trọ. Thương bà, một bạn nữ tốt bụng đã chụp lại hình ảnh người đàn bà nhọc nhằn, đẩy xe bánh đầy ngút trong mưa đăng lên mạng xã hội để kêu gọi cộng đồng ủng hộ.
Sau lời kêu gọi ấy, nhiều người đã tìm bà mua bánh, rau câu. Nhờ vậy, bà lại có đủ tiền đóng tiền phòng trọ, có vốn đi bán mưu sinh. Tuy vậy, việc ủng hộ cũng có hạn. Bây giờ, bà chỉ sống tạm nhờ việc bán bánh cho ít người khách quen.
Cách nơi bán bánh của bà Đương ít bước chân là dãy phòng trọ bé tẹo, sặc mùi ẩm mốc. Bên trong phòng, chị Lê Thị Hoa (40 tuổi, quê ở Thừa Thiên Huế) đang tỉ mẩn cuốn từng chiếc chả giò để chuẩn bị cho gánh hàng rong của mình vào sáng mai.
Chị cho biết, công việc tuy không đem lại thu nhập cao nhưng vốn tính cần kiệm, chị cũng đủ trang trải và dành dụm được chút ít lo cho con ở quê. Thế nhưng, kế hoạch thắt lưng buộc bụng của chị bỗng chốc tan biến theo đợt dịch bệnh vừa qua. Bệnh tật, giãn cách xã hội, chị không thể buôn bán.
Không có thu nhập nhưng vẫn phải ăn, phải đóng tiền phòng, chị cắn răng xé nhỏ những đồng tiền dành dụm trước đó để tồn tại. Đại dịch tạm lắng, chị đi bán lại. Nhưng dẫu gánh rã cả 2 vai, mời khách đến rát họng chị vẫn không tài nào bán hết số giò chả đã chiên. Để vượt qua khó khăn, chị phải gánh đi xa hơn, bán lâu hơn, thậm chí ăn ít đi một bữa.
Chị Hoa cuốn chả giò, chuẩn bị cho gánh hàng rong mưu sinh sau đỉnh dịch. (Ảnh: Nguyễn Sơn). Rời những xóm trọ nghèo, chúng tôi tìm đến khu trọ ở quận Bình Tân, TP.HCM. Những người thuê trọ tại đây cho biết, tháng 6 vừa qua, công ty đã cho nghỉ gần 3000 lao động. Các công nhân được cho nghỉ, ở trọ tại những dãy trọ này đa số đã tìm được công việc mới, số khác sau khi lĩnh tiền trợ cấp thất nghiệp cũng rời thành phố về quê.
Trao đổi với PV, anh Nguyễn Văn Quang (SN 1993, ngụ huyện Đức Hòa, tỉnh Long An) cho biết, trước đây, anh là tài xế chở hàng. Thời gian dịch bệnh, ít hàng, người chủ quản yêu cầu anh tạm về nhà nghỉ không lương, chờ khi có hàng lại đến làm việc.
Nhận thấy không còn tương lai trong công việc, anh xin nghỉ hẳn rồi rút toàn bộ số tiền chắt bóp được, mua một chiếc xe máy mới để chạy xe ôm công nghệ. “Mình còn trẻ, có thể tìm việc khác được, chỉ tội cho những người đã có tuổi. Sau khi bị cho nghỉ, họ rất khó xin việc làm khác. Thôi thì khó khăn chung, đành phải cố hết sức thôi”, anh Quang nói rồi từ biệt PV để kịp đón khách vừa đặt cuốc xe.
Người nước ngoài mua nhu yếu phẩm tiếp sức Đà Nẵng chống dịch
Những người nước ngoài đang sống và làm việc ở Đà Nẵng góp tiền mua nhu yếu phẩm, chung sức cùng người dân TP vượt qua khó khăn thời điểm dịch Covid-19.
">Xóm trọ Sài Gòn quay quắt mưu sinh sau đỉnh dịch Covid
Tôi sinh ra ở vùng ven của Hà Nội, gia đình làm trang trại chăn nuôi nên kinh tế khá giả. Sau này, tôi thi đỗ đại học ngành nông nghiệp với mong muốn tiếp nối nghề của bố mẹ.
Tốt nghiệp, dự định về quê lập nghiệp năm nào đành bỏ dở khi tôi kết hôn với người đàn ông ở phố cổ. Anh làm nghề tài xế giao hàng cho công ty thực phẩm sạch.
Ảnh: Nguyễn Tấn Vinh Chúng tôi gặp nhau trong một hội chợ nông sản và nảy sinh tình cảm. Chồng tôi từng có một đời vợ nhưng sớm đứt gánh giữa đường. Vợ cũ anh sang nước ngoài lao động rồi đi bước nữa với người chồng bản địa.
Chồng tôi nhận trách nhiệm nuôi dạy con. Anh và vợ cũ chỉ sinh được một cậu con trai.
Cháu bị khủng hoảng chuyện của bố mẹ nên mắc chứng trầm cảm nhẹ. Sáu tháng một lần, anh lại đưa con đến bác sĩ thăm khám.
Thời gian mới hẹn hò, anh không giấu chuyện gia cảnh của mình, nhiều lần mời tôi về nhà chơi.
Nhà anh ở phố cổ sầm uất nhưng diện tích chưa đầy 20m2 cho 4 người ở, mọi vật dụng sinh hoạt, bếp nấu để chung cùng với chỗ ngủ.
Mỗi tối, mọi người kéo ri-đô ngăn đôi nhà. Một bên là bố mẹ anh nằm, một bên là anh và con trai.
Ngày xưa, vợ cũ của anh vì không chịu được cảnh sống ra đụng, vào chạm nên quyết tâm ra đi.
Cách đây vài năm, cả ngõ anh ở vẫn dùng vệ sinh chung nhưng hai năm nay, anh cơi nới được một phần diện tích nhỏ, làm thêm nhà vệ sinh riêng.
Tôi cảm thương hoàn cảnh của anh, thường xuyên qua lại giúp đỡ việc lặt vặt.
Năm đó, tôi về làm dâu nhà anh trong sự ngỡ ngàng của bạn bè. Ai cũng nghĩ tôi có nhan sắc, có học thức sẽ kiếm được người chồng khá giả hơn.
Một số người lại chê trách tôi đâm đầu vào chỗ khổ chỉ vì cái mác phố cổ. Tôi bỏ ngoài tai mọi lời đàm tiếu, dành tâm sức vun vén tổ ấm nhỏ.
Khi chúng tôi kết hôn, con trai anh mới 10 tuổi. Tôi chấp nhận kế hoạch 3 năm để dành thời gian chăm sóc con chồng.
Căn nhà vẫn chia đôi bằng ri-đô. Con riêng của chồng sang nằm với ông bà nội, vợ chồng tôi ngủ một bên.
Tôi cũng thấy bí bách, chật chội nhưng nghĩ đây là con đường mình tự lựa chọn nên cố gắng chịu đựng.
Thế nhưng, gần đây tôi bắt đầu thấy chán nản. Con trai chồng đến tuổi dậy thì, cháu biết tò mò về những vấn đề tâm sinh lý.
Vài lần, tôi thức dậy lúc nửa đêm, thấy cháu trằn trọc chưa ngủ. Tôi vén ri-đô, ngó sang nhắc con đi ngủ giữ sức khỏe.
Chẳng ngờ, tôi phát hiện thằng bé đang xem một số clip nhạy cảm trên mạng bằng điện thoại. Chiếc điện thoại này chồng tôi tặng con hôm sinh nhật.
Tôi khuyên chồng nên dành thời gian trò chuyện và hướng dẫn con đối mặt với các vấn đề của tuổi mới lớn. Dẫu sao, anh là đàn ông, sẽ dễ nói chuyện với con hơn. Chồng lại bảo thủ, anh gần như phó mặc mọi việc dạy con cho tôi.
Với sự việc như vậy, nhẽ ra anh cần điềm tĩnh, giáo dục con nhẹ nhàng để thằng bé hiểu. Chồng tôi lại cư xử cực đoan, đánh con một trận đòn đau rồi tịch thu luôn chiếc điện thoại.
Thằng bé càng lớn càng bướng và lầm lỳ. Cháu nghĩ do tôi mách lẻo nên bố mới đánh nó. Đêm nào cháu cũng thức đến 4 giờ sáng.
Từ chỗ quý mến tôi, thằng bé trở nên bất cần, ghét mẹ kế ra mặt. Nhiều hôm tôi nấu nướng, phần cơm cháu cũng không ăn. Bà nội phải dỗ dành, nấu cho cháu bát mì tôm. Mẹ chồng tôi bênh cháu nội, chỉ trích con dâu đủ điều.
Quãng thời gian này tôi mới mang bầu, tinh thần mệt mỏi. Mẹ chồng tôi mắc chứng ngủ ngáy, đêm đến tôi bị ảnh hưởng tiếng ồn, mãi mới chợp mắt được.
Tôi bàn với chồng về nhà ngoại ở tạm, căn nhà này để bố mẹ chồng và thằng bé sống cho thoải mái. Cuối tuần hai vợ chồng về thăm ông bà và cháu.
Sang năm, bố mẹ tôi bán được đất, tôi sẽ vay mua căn hộ chung cư 2 phòng ngủ, đón ông bà với thằng bé sang ở cùng.
Chồng tôi nói đã quen với nếp sống ở đây, giờ về quê vợ cách trung tâm thành phố 30 km, anh sẽ khó thích nghi. Chồng tôi cũng bày tỏ quan điểm không thích dựa dẫm bên nhà ngoại, như vậy sẽ khiến anh mất thể diện.
Hiện vợ chồng tôi cãi vã liên tục, ngày nào cũng căng thẳng vì bất đồng.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Chồng tôi ‘từ mặt’ cả nhà vợ vì món nợ 10 triệu đồng
Lúc vay tiền, em gái tôi hứa lên hứa xuống sẽ trả đúng hạn. Vậy mà đến lúc chúng tôi cần, em lại quay ngoắt đi, không chịu trả.
">Chuyện khó nói của nàng dâu phố cổ sau tấm ri
Người phụ nữ ấy là hàng xóm của gia đình tôi. Bà mất đã nửa năm nay. Cái chết trong cô đơn, tủi hờn của bà để lại cho tôi nhiều suy nghĩ về quan niệm ứng xử giữa con cái và cha mẹ.
Người Việt xưa nay luôn cho rằng, con cái là mối đầu tư lớn. Khi con còn nhỏ, cha mẹ dồn hết tình yêu, tiền bạc cho con. Những đứa trẻ được học hành, lớn lên theo kỳ vọng của cha mẹ. Họ mong con thành tài, cho họ mở mày mở mặt và đặc biệt lúc về già, cha mẹ có nơi để nương tựa.
Ảnh: Đức Liên Nhưng thói quen dồn tất cả cho con một cách mù quáng sẽ làm hại người Việt nói riêng và người Á Đông nói chung. Câu chuyện mà tôi chứng kiến là một minh chứng cho điều đó.
Hàng xóm của tôi 65 tuổi. Cách đây 3 năm về trước, bà đến khu phố nơi chúng tôi ở để thuê trọ.
Chồng bà mất khi con trai của họ được 5 tuổi. Vì vậy bao nhiêu tình yêu thương và hi vọng bà dồn hết cho người con trai duy nhất.
Bà kể, khi còn trẻ, dù khó khăn đến mấy bà đều tìm cách cho con đi học. Bà sẵn sàng nhịn ăn, vay mượn để mua cho con cái này, cái kia chỉ mong con học hành thành tài.
Thấy con học được, bà càng mừng. Thay vì có khoản tích lũy cho bản thân, bà dồn hết vào tương lai của con. Bà chắc mẩm, con nên người không bao giờ phụ công cha mẹ.
Bà nghĩ rằng, chồng mất sớm, anh em phận ai nấy lo, tuổi về già của bà chỉ còn hi vọng ở con.
Khi con trai tốt nghiệp đại học, đi làm, bà cũng tự cho mình nghỉ hưu dù đang ở tuổi có thể lao động.
Từ đó, tôi thấy bà thường xuyên dành thời gian để tập thể dục, sinh hoạt các câu lạc bộ cho người già. Vì không có lương hưu, không có tích lũy anh con trai phải hàng tháng gửi tiền về cho mẹ chi tiêu.
Mỗi lần con trai gửi, bà sang khoe với tôi đầy tự hào. Những lần con chưa gửi kịp, bà gọi điện trách móc, phàn nàn rằng anh bất hiếu.
Thời trẻ, anh con trai ra sức chiều chuộng mẹ nhưng khi anh lập gia đình, mọi chuyện lại khác.
Vợ anh cầm hết tiền lương của chồng và quản lý tiền lương trong nhà. Thay vì số tiền liên tục gửi về để vừa lòng mẹ chồng như trước đây, chị thắt chặt lại. Họ còn phải lo cho các con và chi phí đắt đỏ ở thành phố, nhất là khi anh chưa có nhà, chưa có tài sản gì đáng giá.
Cuộc sống người mẹ dần khó khăn hơn, bà giận dỗi và vùng vằng với con trai. Anh con trai áy náy, thương mẹ nhưng cũng không thể làm gì hơn. Tính đi tính lại, bà quyết định bán căn nhà ở quê để cùng gia đình con trai mua nhà ở thành phố.
Cuộc sống chung chỉ vui vẻ thời gian đầu. Những mâu thuẫn, xích mích nhanh chóng bộc lộ. Người mẹ không có thu nhập nhưng thích sống thoải mái với lý do “cả đời đã vất vả nuôi con, nay phải được hưởng thụ”. Con dâu thì tính tình chắt bóp, sống trong cảnh thiếu trước hụt sau, họ cãi nhau.
Một lần mẫu thuẫn lớn, bà tự ái, đòi ra ở trọ và bà đến thuê nhà gần gia đình tôi. Lúc này, tuổi đã lớn bà mới bắt đầu đi xin việc, kiếm sống. Bao nhiêu lần xin bà đều bị người ta từ chối vì tuổi cao. Cuối cùng bà đi giúp việc cho một gia đình cùng khu phố.
Nhưng tuổi cao sức yếu, bà làm việc chậm lại thường hay đãng trí khiến gia chủ rất phiền lòng. Một lần đau ốm nghỉ quá lâu, bà bị người ta cho nghỉ việc.
Bà lại phải cầu cứu con trai. Những năm tháng cuối đời, người phụ nữ đó sống rất tằn tiện. Có hôm tôi sang chơi, thấy bữa cơm của bà chỉ có mấy bìa đậu và đĩa rau luộc. Bà ăn không hết lại dành sang bữa chiều…
Cuối cùng, bà mất trong căn phòng trọ, một mình. Tôi nghe nói, bà ốm mấy hôm nay, người con trai thì đi công tác, con dâu thì mới sinh con nên không qua lại thăm mẹ…
Chứng kiến chuyện của hàng xóm, chồng tôi chép miệng “Cha mẹ nuôi con bằng trời bằng bể/Con nuôi cha mẹ, con kể từng ngày”.
Ở tuổi già không có sự tích lũy, chuẩn bị, phải phụ thuộc vào người khác thì thực sự là một bi kịch.
Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Làm thế nào để về già được sống tự do, hạnh phúc, bớt phụ thuộc con cháu? Hãy gửi cho chúng tôi ý kiến của bạn bằng cách viết vào phần bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail: [email protected]. Những ý kiến hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn. Con cái không phải là tấm 'thẻ bảo hiểm’ lúc cha mẹ về già
Theo tôi, quan niệm “trẻ cậy cha, già cậy con” đang dần lỗi thời.
">Cái giá xót xa khi nuôi con để ‘cậy lúc về già’
Kèo vàng bóng đá Anh vs Albania, 02h45 ngày 22/3: Khởi đầu suôn sẻ
Đinh Võ Hoài Phương - chàng trai sinh năm 1991 - là người sáng lập và làm nội dung cho kênh vlog du lịch Khoai lang thang. Ảnh: NVCC
Liên hệ với Phương vào một ngày cuối tháng 10, cậu cho biết đang bị “kẹt” ở Đà Lạt, đợi thời tiết thuận lợi hơn để bay vào Huế chuẩn bị cho việc giải ngân gần 2,5 tỷ đồng mà cậu đã quyên góp được cho đồng bào miền Trung.
Kênh Youtube của Khoai lang thang hiện đang có 1,43 triệu lượt đăng ký theo dõi, mỗi video của cậu có từ vài trăm ngàn tới 2-3 triệu lượt xem. Không giống như nhiều kênh vlog khác, mỗi video của Khoai lang thang giống như một bộ phim tài liệu được quay, dựng rất chuyên nghiệp. Lời dẫn dắt của vlogger như đang kể cho người xem một câu chuyện về mỗi vùng đất, món ăn, con người mà cậu đi qua.
Có thể nói, trong làng Youtuber Việt Nam, ít có một kênh vlog nào làm nội dung “sạch sẽ”, chất lượng mà lại được yêu thích đặc biệt như Khoai lang thang.
Cũng chính vì thế mà những người theo dõi vlog của Khoai đều là những người yêu mến cậu thực sự, yêu mến con người, đất nước Việt Nam thực sự. Và thật dễ hiểu khi số tiền quyên góp được lại gây bất ngờ như thế với một vlogger du lịch khá kín tiếng như Khoai lang thang.
“Khi mình lên tiếng kêu gọi thì cũng đã khá muộn so với các tổ chức, cá nhân khác nên mình không kỳ vọng nhiều. Vì thế, khi cầm số tiền này trong tay, mình cũng đang hơi bị… áp lực” - Phương cười nói.
Cậu cho biết, ngay từ đầu, cậu đã dự tính số tiền quyên góp được sẽ dành để giúp bà con khắc phục hậu quả sau lũ, chứ không giải ngân ngay lập tức cho những nhu cầu trong bão. “Bọn mình dự kiến sẽ tập trung nhiều nhất vào việc hỗ trợ bà con thay đổi thói quen dùng nước sạch, hỗ trợ máy lọc nước sạch cho các trường học và khoảng 400 hộ gia đình, trao học bổng cho các em, tặng sách vở, đồ dung học tập… Mỗi tỉnh bọn mình sẽ chọn ra 3 xã khó khăn nhất, ưu tiên cho các xã miền núi, dân tộc thiểu số”.
Phương đã từng đặt chân tới nhiều miền quê trên khắp đất nước. Ảnh: NVCC Quay trở lại câu chuyện từ chàng kỹ sư xây dựng trở thành vlogger du lịch, Phương kể: “Sau một thời gian làm đúng chuyên ngành đã học, mình cảm thấy cuộc sống rơi vào bế tắc. Mình không thấy yêu thích công việc này. Lúc ấy, mình nghĩ mình cũng thích đi du lịch, vậy thì thử làm các clip về du lịch xem sao”.
Địa điểm đầu tiên Phương chọn là một nơi rất “giản dị” - tham quan Thảo Cầm Viên với chi phí vỏn vẹn 50 ngàn đồng tiền vé. Tiếp sau đó là video thử món chuối chiên vỉa hè. “Bây giờ xem lại thấy sao mà mình quay xấu quá, nói chuyện cũng dở. May mà hồi đó mọi người cũng không chê nhiều lắm” - chàng trai quê Bến Tre cười nói.
“Khó khăn lớn nhất lúc đó là mắc cỡ, không tự tin đứng trước ống kính, không có kỹ năng quay phim, dựng phim, chụp ảnh…”. Phương phải học mọi thứ lại từ đầu. Cũng chính vì thế mà cậu bảo, nếu theo dõi kỹ vlog Khoai lang thang, mọi người sẽ nhận ra sự tiến bộ dần dần của cậu qua mỗi video, chứ không có giai đoạn nào vượt bậc lên cả.
Sau một vài video nhận được phản ứng tích cực của khán giả, Phương mới quyết định chính thức nghỉ công việc kỹ sư. Đó cũng là thời điểm khó khăn nhất với cậu khi phải đứng trước những lựa chọn liên quan tới sự nghiệp sau này.
Dù còn nhiều lo lắng nhưng sau khi nghỉ việc, cậu thấy nhẹ nhõm và hào hứng với con đường dài ở phía trước.
“Lúc ấy trong túi chỉ có hơn 20 triệu đồng tiền tiết kiệm, mình dành hết để mua máy móc, thiết bị. Suốt một năm rưỡi sau đó, thu nhập từ việc làm vlog chỉ đủ sống và đầu tư trở lại cho máy móc, không có dư giả nhiều, nhưng càng lúc mình càng thấy con đường mình chọn là đúng đắn khi nhận được những ý kiến đóng góp, động viên từ người xem”.
Nội dung chủ yếu trên kênh vlog của Phương là khám phá ẩm thực, văn hoá, con người địa phương. Ảnh: NVCC Phương chia sẻ, cậu thích sự mộc mạc và chân thành của người dân quê. Ảnh: NVCC Đến cuối năm 2017, kênh Khoai lang thang đạt 100 ngàn lượt đăng ký theo dõi.
“Giai đoạn vượt bậc nhất về số lượng người xem và đăng ký là sau loạt video du lịch miền Tây. Lúc ấy, miền Tây vẫn chưa nổi tiếng về du lịch. Nghĩ tới miền Tây, người ta chỉ nghĩ đến đồng lúa, sông nước, cây ăn trái. Khi làm loạt đó xong, mọi người thấy rất bất ngờ về miền Tây.
Nhiều địa điểm mình đặt chân tới lúc đó còn chưa có tên tuổi nhưng bây giờ đã thành điểm du lịch nổi tiếng của tỉnh. Đôi khi nhìn lại cũng thấy mình có đóng góp một chút gì đó cho nơi mà mình đã sinh ra”.
Đến nay, khi kỹ năng quay dựng đã tốt, thu nhập đã ổn định hơn, Phương đã đưa rất nhiều địa điểm trong nước cũng như nước ngoài lên kênh vlog của mình. Nhưng như trong nhiều lần chia sẻ, cậu luôn nói, Việt Nam vẫn là nơi mà cậu yêu thích nhất và có cảm hứng để chia sẻ nhiều nhất.
Hầu hết các chủ đề trên kênh Khoai lang thang đều là những thước phim khám phá rất sâu về đặc sản vùng miền, về bản sắc văn hoá của địa phương. “Khoai đặc biệt thích khám phá những vùng nông thôn trên khắp mọi miền đất nước. Sự giản dị, tinh tế trong ẩm thực, sự nồng hậu của người dân… là điều mà lúc nào mình cũng cảm thấy yêu thương và trân trọng”.
Cậu nói, đã có một thời gian kênh Khoai lang thang làm cả nội dung về những chuyến du lịch sang trọng, khám phá những khách sạn 5 sao, những chiếc du thuyền xa hoa… và cũng “kiếm” được khá nhiều “view”. Nhưng sau một thời gian, Khoai cảm thấy mình không thích làm những cái đó nữa. “Mình không nói du lịch sang chảnh là xấu mà mình cảm thấy thích những thứ liên quan tới con người, vùng quê, văn hoá, những gì mộc mạc, gần gũi hơn”.
“Mình thích nội dung ra sao thì sẽ làm như vậy. Và mình nghĩ rằng sẽ luôn có những người đồng cảm với mình. Đó là yếu tố đầu tiên”.
“Bởi vì mình xác định gắn bó với công việc này lâu dài. Nếu mình làm những cái trái ngược với mong muốn thì trước tiên, mình sẽ không thấy vui”.
Một trong những "cái được" lớn nhất trong những chuyến trải nghiệm của Phương là tấm lòng của bà con dành cho mình. Ảnh: NVCC Phương cũng chia sẻ, việc đi nhiều nơi, trải nghiệm nhiều cũng khiến góc nhìn của cậu thay đổi. “Nếu như trước kia, nhìn thấy một sự việc, mình có thể dễ dàng đưa ra phán xét, nhưng bây giờ mình nhìn vấn đề ở nhiều góc độ hơn. Mình có thể nghĩ rằng ‘có thể đằng sau đó là một câu chuyện, một lý do nào đó’”.
Một cái “được” khác mà Phương cảm nhận được rõ ràng trong suốt quá trình đi và trải nghiệm, đó là tình cảm của những người dân quê.
“Có những nơi người dân rất nghèo, nhưng họ lại đối xử với mình rất tình cảm, coi mình như con cháu từ xa về. Nhiều khi mình về lại Sài Gòn rồi nhưng vài tuần bà con lại gọi hỏi thăm sức khoẻ. Mỗi lần mình trở lại, họ lại đón tiếp và hết lòng với mình. Đó là điều mình cảm thấy may mắn sau những chuyến đi”.
1977 Vlog thần tượng Sơn Tùng, bố từng khuyên đi làm xe ôm
Chưa từng có tiếng tăm trong giới Vlog trước đó, 2 anh em sinh đôi Nguyễn Trung Anh, Nguyễn Việt Anh cùng cậu em họ Nguyễn Văn Tân bất ngờ trở thành hiện tượng mạng xã hội với 1977 Vlog.
">Khoai lang thang, vlogger của người nghèo, quyên tiền tỷ cho miền Trung
Tôi tính mua Carnival vì rộng rãi do gia đình thường xuyên đi đủ người, lại hay đi picnic, du lịch. Nhờ ai đã đi xe này cho biết ưu, khuyết điểm. Xin cám ơn. Trở lại V-CarTrở lại V-Car