NEWS

Trên chiếc giường không tính là quá rộng,ệnHệLiệtMậtTìmai thảo linh hai thân thể không một mảnh vải mai thảo linhmai thảo linh、、

Truyện Hệ Liệt: Mật Tình

Trên chiếc giường không tính là quá rộng,ệnHệLiệtMậtTìmai thảo linh hai thân thể không một mảnh vải quấn quýt lấy nhau.

"Ưm."

Tiểu Đào cả người lâng lâng ngâm khẽ một tiếng, cô thoáng cong người tay lại không tự chủ mà nắm chặt lấy tóc người đàn ông.

Lạc Cẩn Du ngẩng đầu lên khỏi giữa hai chân cô, anh hôn lên môi cô một cái thở hổn hển hỏi:

"Thích không?"

Trong ánh đèn mờ ảo tiểu Đào như đang lơ lửng trên mây, một cỗ trống rỗng cùng phấn khởi khiến cô rất khó chịu.

Theo bản năng cô đưa tay ôm chặt người trước mặt, môi đỏ tìm kiếm lung tung hôn lên cổ và mặt anh.

Lạc Cẩn Du cả người nhịn đến ướt đẫm mồ hôi thoáng bật cười thành tiếng nghiêng đầu cố tình tránh đi, tay anh đưa xuống dưới thâm nhập vào khu vườn bí ẩn chật hẹp kia.

"Gấp như vậy làm gì? Nếu không đủ ướt một lát em lại kêu đau cho xem."

Nỗi trống rỗng được lấp đầy đi phần nào khiến tiểu Đào thoải mái mà ưm một tiếng, môi đỏ lại không ngừng hôn loạn.

Lạc Cẩn Du trêu cô đủ rồi cũng luyến tiếc cánh môi kia, anh cúi đầu trằn trọc mà hôn xuống quấn quýt môi lưỡi cùng cô.

Động tác tay bên dưới ngày một nhanh hơn, khiến tiểu Đào không chịu đựng được thoáng co rút.

Theo đó là một dòng chảy nóng ấm tuôn ra, Lạc Cẩn Du hơi thở nặng nề rút tay ra. Để cô nằm xuống giường anh mới chậm chạp chen vào giữa hai chân cô từ từ tiến vào.

"Ân."

Lúc anh chạm tới bức màng mỏng manh kia, Lạc Cẩn Du hơi cúi người dịu dàng hôn lên cái trán ướt mồ hôi của tiểu Đào, sau đó không do dự đẩy hông trực tiếp đâm xuyên qua.

"Ư... đau..."

Tiểu Đào lập tức giẫy giụa nước mắt đã lăn dài trên má, bên dưới vì thế mà càng co chặt. Lạc Cẩn Du cắn chặt răng đè lại cô đang vùng vẫy.

"Ngoan nào, một lát sẽ không đau nữa."

Tiểu Đào vẫn khóc nức nở, vì đau mà thần trí có chút thanh tỉnh hơn. Cảm nhận được thân thể căng trướng vì bị lấp đầy bởi người đàn ông phía trên, cô mờ mịt cùng hốt hoảng muốn đẩy anh ra.

"Buông ra, buông ra."

Lạc Cẩn Du cũng nhận ra cô đã tỉnh táo, nhưng giờ mà kêu anh rút ra thì không bằng lấy mạng anh đi cho xong.

Khẽ nheo mắt đem hai tay cô chế trụ lên đỉnh đầu, bên dưới đã bắt đầu ra vào theo tiết tấu.



"Đào Đào, ngoan ngoãn cùng tôi làm nốt phần còn lại nào."

Giọng nói khá quen thuộc kia khiến tiểu Đào bớt hốt hoảng phần nào nhưng cơn đau bên dưới làm cô không tự chủ mà kháng cự.

"Không muốn, anh đi ra đau quá."

Lạc Cẩn Du giữ chặt cô động tác ra vào ngày càng nhanh hơn, anh cười cợt nói:

访客,请您发表评论:

© 2025. sitemap