您现在的位置是:NEWS > Kinh doanh
Nhận định, soi kèo Llaneros vs Junior, 08h30 ngày 17/3: Không dễ bắt nạt tân binh
NEWS2025-03-20 19:41:10【Kinh doanh】5人已围观
简介 Linh Lê - 16/03/2025 10:50 Nhận định bóng đá lich thi dau bong da chau aulich thi dau bong da chau au、、
很赞哦!(22653)
相关文章
- Nhận định, soi kèo Atletico vs Barca, 03h00 ngày 17/3: Ca khúc khải hoàn
- Kế hoạch chi tiêu gia đình có 2 con nhỏ chỉ hơn 8 triệu đồng/tháng
- Cặp 'chồng cú vợ tiên' từng bị dị nghị cưới vì tiền, bây giờ ra sao?
- Hàng loạt ứng viên nội các của ông Trump bị đe dọa đánh bom
- Nhận định, soi kèo Pumas UNAM vs Monterrey, 07h00 ngày 17/3: Ca khúc khải hoàn
- Nghe chị em chia sẻ bí quyết tiêu Tết chỉ từ 3 triệu đồng
- Nên duyên khi tình cờ gặp gỡ trên tàu ngày Giáng sinh
- Bi kịch của nàng dâu đưa mẹ chồng đi tìm chồng giữa đêm tân hôn
- Nhận định, soi kèo Sunshine Stars vs Plateau United, 22h00 ngày 17/3: Trận chung kết sống còn
- Ronaldo: 'Tôi sẽ giải nghệ khi hết động lực'
热门文章
站长推荐
Kèo vàng bóng đá AS Roma vs Cagliari, 22h00 ngày 16/3: Trút giận?!
Có lẽ bố tôi nói đúng. Thực ra, cái chất “văn” trong ông mới rõ nét chứ “võ” của ông thì cũng chỉ nổi bật trong kí ức tôi mấy câu chuyện nhỏ mà tôi đã kể ở 2 kỳ trước.
Đi làm tập thể, mở một đoạn đường làng chẳng hạn, ông cổ vũ đám thanh niên: “Nào, ta làm chỗ khó đi các cháu! Chỗ dễ để đấy cho những người yếu hơn họ làm. Ta tránh chỗ khó thì để lại cho ai?”.
Nói và ông gương mẫu đi đầu. Mọi người nể ông cùng xúm vào, công việc rất trôi chảy. Ông nhẹ nhàng bảo lũ trẻ: Người xưa cũng dạy rồi đấy các cháu, “Việc mình không muốn thì đừng đẩy cho người khác!”.
Đôi người ngại khó vẫn lảng ra, tôi khó chịu lầu bầu, bố lại bảo: Thôi con! Sách xưa có câu thế này: “Dĩ trách nhân chi tâm nhi trách kỉ; dĩ thứ kỉ chi tâm nhi thứ nhân”, nghĩa là: "Lấy sự trách người mà trách mình; lấy việc tha thứ mình mà tha thứ cho người". Con cứ làm cho tốt là được. (Cái câu tiếng Hán tôi cũng chỉ nhớ bập bõm vậy, nếu sai là do tôi).
Bố tác giả ngồi thứ 2 ở hàng đầu (áo cộc tay). Ảnh chụp khi ông đã ngoài 70 tuổi Có dịp đang nghỉ hè, tôi cùng bố đi xe đạp về quê cũ thăm bà ngoại. Tôi chứng kiến 2 lần ông dừng xe “rất ông Thu”. Một lần dừng vì đi trên đoạn đường làng hẹp có mấy tay mây vươn ra, ông xuống kéo, bẻ bằng được và giải thích với tôi: Nếu ai cũng bàng quan để mặc như vậy thế nào cũng có người gặp tai nạn. Tay mây mà móc vào mắt, nhất là khi đang đi vội, là nguy hiểm lắm đấy con. Ta không bị sẽ có người khác bị.
Lần khác nữa thì ông bảo tôi cùng xuống xe bốc hết cả hàng gạch đá trẻ con nghịch mang ra xếp ngang đường chặn người qua lại với lời động viên con trai chịu khó: “Ta chậm ít phút chẳng sao con ạ! Để thế này nhỡ có ai ngã xe thì khó tránh thương tích lắm”.
Anh em tôi theo ông lên rừng chặt gỗ (thời ấy dân vùng tôi còn được tự do khai thác củi về nấu mật), cần một cái đòn xeo (đòn bẩy) để bẩy cây gỗ to, ông bắt phải chặt cành chứ không được chặt cây nhỏ với lí lẽ rằng: Thiên nhiên cho ta của cải mà ta tàn phá nó thì không được, các con chặt cái cây con mới lên không thấy tiếc, không thấy thương nó sao. Rồi ông còn kể chuyện ngày xưa đi làm với mấy ông sếp Pháp, đẵn cái cây chưa đủ tuổi là đừng hòng với họ. Họ rất bảo vệ rừng.
Bố tôi là người hết sức chu đáo.Điều này thì tôi nghĩ là ông học được nhiều từ môn “Giáo dục công dân” của trường Pháp. Ông kể với tôi, hồi ông học trường Tây ấy, chỉ như là cấp 1 của ta thôi, nhưng họ dạy đâu ra đấy.
Chẳng hạn dạy học trò sống ngăn nắp, biết ơn người giúp đỡ mình, thuỷ chung bè bạn, không dối trá trong cư xử, trong công việc... thì rất đến nơi đến chốn. Trong cuộc sống tôi thấy bố thật mực thước.
Đôi khi làm việc, thiếu một dụng cụ nào đó phải mượn đến nhà hàng xóm, cái cuốc chẳng hạn, ông bao giờ cũng kiểm tra cẩn thận trước khi trả lại. Nếu cái cán có bị long ông sửa lại thật chắc chắn, lưỡi cuốc có bị cùn ông mài giũa lại thật sắc bén.
Bố nói với chúng tôi: Người ta cho mình mượn là người ta làm ơn cho mình. Mình không biết trả ơn, dù là rất nhỏ, lại còn làm hư đồ của người ta thì chẳng ra con người con ạ. Rồi ông lại dẫn ra một câu chữ Hán: “Hữu ân bất cầu báo. Hữu ân bất báo phi vi nhân giả” (Làm ơn không đòi hỏi báo đáp. Nhưng có ơn mà không biết trả thì chẳng phải là người). Vì vậy, có ông Thương trong xóm tôi có lần nói thật: “Tôi chỉ thích cho ông Thu mượn đồ”.
Làm việc với ông, ông chỉ dẫn cho anh em tôi từng li từng tí. Có lẽ nhờ vậy mà sau này lớn lên tôi làm gì cũng “khéo tay” (có thể điều này nhiều người không biết). Thú thật là nhiều khi tôi cũng có “bất mãn” với bố. Khi làm việc bao giờ ông cũng tìm chuyện kể cho con cái nghe để quên mệt nhọc nhưng nếu có biểu hiện muốn làm qua loa xong chuyện là ông không bao giờ bỏ qua.
Ông bảo chúng tôi: Người Việt ta có câu “ăn thật làm dối”, cậu thấy thật xấu hổ là người lao động nước mình không chịu học tinh thần của người Nhật. Người ta sản xuất một cái đinh ốc vặn cái cũng thật sướng tay. Mình biết thích sản phẩm như vậy nhưng trong sản xuất thì cứ làm ẩu, qua chuyện. Lạ thật. Nếu không tuân thủ quy trình lao động chặt chẽ để cho ra sản phẩm chất lượng là ông phê phán kịch liệt. Thậm chí ông còn mắng cho một trận.
Năm tôi đưa bố mẹ ra Vinh, vì kế sinh nhai, phải tổ chức sản xuất đồ mộc với sự cố vấn của bố (khi còn làm ở xưởng mộc Thái Yên, có năm thi xếp bậc thợ bố tôi được xếp hạng đặc biệt, trên cả bậc 7/7), thấy ông làm gì cũng đòi hỏi “tuyệt đối” khiến cho tiến độ chậm đi, trong khi chúng tôi lại muốn “chạy theo thị trường”, cha con đã có chút bất đồng. Bố tôi không đồng ý với chúng tôi: “Xưa cậu làm với Pháp quen rồi, làm mẹo kiểu thị trường thì các con làm đi vậy, cậu không làm được!”.
Một hôm đi làm về bố bảo mẹ con tôi: “Trên muốn điều cậu vào tỉnh phụ trách ngành thủ công nghiệp, làm phó ty, mự con đồng ý không?”. Thấy mẹ tôi có vẻ hoảng hốt. Ông cười: “Nói thế thôi chứ cậu đã từ chối rồi. Sáng nay có ông cán bộ tỉnh về dưới xí nghiệp động viên cậu chuyển vào ty công nghiệp nhưng cậu đã trình bày với ông không đi được vì các con còn nhỏ, vợ đau yếu quanh năm”. Một lần nữa bố tôi từ chối chức vụ.
Sau này lớn lên thì tôi hiểu: Nếu nói chuyện hám chức quyền, bố tôi là người gần như không biết đến. Mà giờ nghĩ lại, thấy hồi đó người ta làm công tác cán bộ sao mà gọn gàng và trong sáng thế. Ở vào thời điểm tôi viết Hồi kí này, chức phó giám đốc sở (phó ty) chắc chắn phải đi theo một "qui trình" dài lắm! Nhưng đau đớn nhất cho bố tôi là nét tính cách tưởng là cao quí ấy sau này bị một kẻ muốn hại ông đã lấy làm lí do để làm án kỉ luật với tội danh: Nhiều lần thoái thác nhiệm vụ.
Bố tôi có triết lí sống tưởng thật đơn giản nhưng chứa đựng trong đó một yêu cầu vượt khó không hề đơn giản: Ta là người. Con người đến đâu phải làm cho nơi ấy đẹp hơn, tốt hơn.
Và tôi thấy ông thực hiện được như thế thật. Một đồ vật gì đó qua tay ông là trở nên sạch đẹp hơn. Xem ti vi chẳng hạn, nếu thấy ti vi bẩn thì thế nào ông cũng lau chùi cho sáng sủa. Cầm một con dao cắt quả cam, dao bị quăn mép cùn trơ, ông nhắc chúng tôi liền: một đồ dùng mà các con “phụ bạc” với nó thế này thì nó sẽ phụ lại các con thôi.
Vì thế gia đình tôi dưới thời còn ông, ai cầm đến cái đồ vật gì cũng thích. Nhưng ông hoàn toàn không khó tính. Ông chỉ là người rất chịu khó, không để cho vật dụng trong nhà bị hư hỏng. Đó là tác phong trong sinh hoạt của ông. Con cái làm việc mà làm ẩu, qua chuyện là ông nhẹ nhàng nhắc nhở và làm gương tốt để chúng tôi noi theo.
Mẹ tôi bị bệnh tim từ khi còn trẻ. Bố tôi chăm sóc chu đáo và tận tình đến mức mấy bà trong xóm hay nói nửa thật nửa đùa: Bà Thu sướng như hoàng hậu. Cả đời tôi không thấy ông mắng bà một câu bao giờ. Hồi còn trẻ thì “em - anh”, già hơn thì “mự nó” nhẹ nhàng vui vẻ quanh năm.
Nhà nghèo, ăn uống có gì ông nhường hết cho vợ, cho con. Tát ao được mấy con cá ngon ông để dành cho con nhỏ, vợ đau, còn mình chỉ dám ăn cái đầu hay vài con tép nhỏ. Đến mức sau này, khi chúng tôi có cuộc sống khá hơn, mỗi lần anh em có dịp ngồi nhắc lại người bố của mình xưa chỉ biết nhịn ăn nhịn mặc là mấy đứa lại sụt sùi ứa nước mắt ra.
Năm tôi lấy vợ, chẳng có gì làm quà cho cô con dâu đại học, bố tôi động viên 2 chú em cùng ông vào rừng đào - chọn một gốc gỗ gụ lâm nghiệp đã khai thác phần thân, mang về. Bằng bàn tay “nhà nghề”, ông miệt mài một mình làm thành một bộ salon rất đẹp để làm quà cho vợ chồng tôi. Mấy năm trước, con trai tôi sửa nhà. Nó bảo: “Bố dẹp bộ bàn ghế cũ đi đâu thì dẹp, con không để trong nhà nữa. Salon lạc mốt rồi”.
Tôi buồn quá. Buồn vì nhiều lẽ... Đó là mâu thuẫn thế hệ.
Vợ tôi về làm dâu của bố.Có thể là vì hợp nhau, ông yêu quí Nga như con đẻ, có gì cũng tâm sự, còn hơn cả với tôi nữa. Con dâu mới về, nhiều bữa cơm canh thời kì đầu chưa hợp lắm với gia đình. Thời kì đó dân trên tôi thường ăn nếp rẫy (nếp Lào), cô dâu vùng khác đến chưa quen, hơi khó nấu.
Có bữa Nga nấu nồi cơm hơi khô. Bố chủ động nói trước để “lấn át” cả nhà: “Cơm thế mới là cơm! Hạt cơm phải săn chắc như này ăn mới ngon”. Hôm sau, Nga chỉnh mức nước lại thành ra cơm hơi ướt, mẹ tôi có ý phàn nàn, bố tôi vừa cười vừa nói: “Cơm thế này những người đau yếu như mự ăn mới hợp. Con nó biết mự cần ăn cơm mềm nên mới nấu thế đó”.
Nghĩa là với con cái trong nhà, ông dễ tính, rộng lượng, ai cũng bái phục. Sau này có lần Nga tâm sự với tôi: “Thú thật với anh là nhờ có ông, em thấy bù đắp được rất nhiều tình cảm của một đứa con vắng cha từ bé như em”.
Ở bố, tôi thấy rõ chân dung của một người đàn ông mạnh mẽ nhưng hết sức bình dị và thân thiết. Ai gần bố tôi cũng có cảm giác tin cậy và rất dễ cảm mến. Tôi thì như được thở dễ dàng hơn mỗi khi gần gũi bên ông.
Trong đời sống thường nhật, bố tôi hay khuyên con cái bắt đầu chuyện đạo đức từ những cái nhỏ nhất: Đi một chuyến xe đông, đừng vội lên trước để giành lấy hàng ghế đầu; Ngồi uống cốc nước giải khát với bạn bè ngày hè nóng bức nhớ nhanh tay khi cô nhân viên thu ngân lại bàn...
Người “lớn” là người biết làm từ những việc tưởng như rất nhỏ. Tôi nghĩ, bố tôi là một công dân khiêm tốn, một người lặng lẽ, biết làm những việc “nhỏ nhặt” với một tinh thần vị tha đầy đủ.
Năm 1996. Bố lâm bệnh hiểm nghèo. Biết mình không qua được, ông lại cứ cái cách của ông, nói với con bình tĩnh như bàn một chuyện nhà bình thường:
- Người ta rồi ai cũng phải về với đất. Bố đã bị ung thư thì không thể qua được. Đừng lo thuốc thang gì cho bố nữa tốn kém lắm. Cứ để bố đi. Cố dành dụm sau này cất một ngôi nhà cho các cháu đỡ tội. Chúng cũng lớn cả rồi! (Cuối đời ông xưng “Bố” với các con và dâu, rể).
Chúng tôi đã hết lòng cứu bố nhưng không thể. Sáu tháng kể từ khi phát hiện u phổi lớn bằng quả cam, bố tôi lặng lẽ ra đi vào một ngày tháng 6 nắng như đổ lửa, để lại cho tôi nỗi lòng nặng trĩu và sự buồn thương da diết khôn nguôi.
Nguyễn Trung Ngọc
Mời độc giả gửi bài viết chủ đề "Cha mẹ trong tim tôi" về địa chỉ email: [email protected]. Các bài viết phù hợp sẽ được đăng trên VietNamNet. Trân trọng!
Kỳ 2: Con bò ăn lúa bị chém gục giữa ruộng và màn phân xử ai cũng thán phục
Ngoài đời tôi không thấy bố “gây sự” với ai bao giờ. Ông sống hiền hoà, vui vẻ. Ai gần ông cũng thích, cũng yêu quí. Có điều, những kẻ ác, hống hách thì dù ghê gớm đến mấy cũng không làm bố tôi run sợ.
Kỳ 1: Bố tôi trai làng chính hiệu, mê quyền anh, chơi thể thao như diễn xiếc
Có một lần, thanh niên tụ tập ở nhà tôi rất đông. Bố tôi đề xuất chơi trò thể thao, ông muốn kiểm tra sức khoẻ đám trai làng. Rốt cuộc, hơn chục chàng trai lần lượt vào thử đều phải chấp nhận thua cuộc.
">Bố tôi là người mực thước, hàng xóm chỉ thích cho ông mượn đồ
Đài truyền hình NHK(Nhật Bản) hôm 21/11 cho biết giới chức nước này đang cân nhắc tung ra 21.900 tỷ yen (hơn 140 tỷ USD) để giảm thiểu tác động từ việc tăng giá lên các hộ gia đình. Nếu tính cả nguồn vốn tư nhân, gói này sẽ có quy mô 39.000 tỷ yen.
Gói kích thích sẽ gồm khoản hỗ trợ 30.000 yen cho các hộ gia đình thu nhập thấp. Khoản này sẽ được miễn thuế. Bên cạnh đó, các gia đình có con sẽ được hỗ trợ 20.000 yen mỗi trẻ, Reuters trích nguồn tin thân cận cho biết.
Các rào cản chính với gói này đã được giải quyết, khi liên minh cầm quyền đồng ý với đảng đối lập về bản dự thảo. Gói kích thích có thể được nội các Nhật Bản phê duyệt ngày 22/11.
">Nhật Bản sắp tung gói kích thích 140 tỷ USD
Hà Ngọc Trường - chàng trai tình nguyện ở lại bệnh viện để chăm sóc cho các F0 suốt 5 tháng trời. Hà Ngọc Trường, 29 tuổi, sau khi thoát khỏi “cửa tử” của Covid-19 đã tình nguyện ở lại chăm sóc bệnh nhân F0 suốt 5 tháng trời.
Cả gia đình 5 người của Trường dương tính với Covid-19 nhưng may mắn lần lượt khỏi bệnh, chỉ riêng mẹ anh là mãi mãi ra đi. Nén lại nỗi đau mất mẹ, Trường vẫn kiên trì ở lại Bệnh viện Điều trị Covid-19 Củ Chi (TP.HCM) để chăm sóc hàng trăm người bệnh như người thân của mình.
Hằng ngày, Trường dọn vệ sinh phòng, tắm rửa, vệ sinh, cho bệnh nhân ăn để bớt gánh nặng cho các nhân viên y tế. Nhiều bệnh nhân được tắm rửa, gội đầu cảm thấy sảng khoái, xúc động trước tấm lòng của anh. Có người thậm chí còn nói rằng người thân ở nhà cũng chưa bao giờ chăm sóc mình chu đáo đến thế.
Trường bảo, anh coi bệnh nhân như người thân của mình. Trường bảo, từng là một bệnh nhân, anh thấu hiểu được những khó chịu, lo lắng của người bệnh hơn ai hết. Anh cũng chứng kiến cường độ làm việc của các nhân viên y tế mỗi ngày, biết ơn sự hi sinh của họ. Đó là lý do Trường tình nguyện ở lại chăm sóc cho các F0 sau khi mình đã khỏi bệnh. Trường chỉ xót xa vì chưa kịp báo hiếu cho mẹ một lần. Thời khắc mẹ đau bệnh, một mình chống chọi với căn bệnh đáng sợ, anh cũng không được ở bên, chăm sóc. Tuy vậy, Trường đã biến những đau thương ấy thành động lực để giành giật sự sống cho các bệnh nhân khác.
‘Người hùng’ của người nghèo Sài Gòn
Phạm Tùng Lâm (hay còn gọi là Lâm "ống húc") được cộng đồng biết đến với hình ảnh một chàng trai bụi bặm có tấm lòng nhân ái. Dép lào, quần soọc, tóc búi, đi xe cub là những đặc điểm nhận dạng không lẫn vào đâu được của Lâm “ống húc” (Phạm Tùng Lâm), 30 tuổi – chàng trai có tấm lòng nhân ái với người nghèo.
Trong thời điểm Sài Gòn gồng mình chống dịch, Lâm đã cùng với những người bạn của mình rong ruổi chiếc xe máy đi phát từng chiếc bánh mỳ, từng suất cơm bụi, chai nước suối cho người lao động nghèo trên đường phố. Mỗi ngày, Lâm trao tặng tới hàng trăm phần quà, chi phí từ cả tiền túi của anh lẫn được các nhà hảo tâm tài trợ.
Lâm 'ống húc' dù chưa giàu nhưng vẫn hết lòng sẻ chia với những mảnh đời bất hạnh. Tình yêu thương của Lâm dành cho người nghèo xuất phát từ chính cuộc đời anh. Sinh ra và lớn lên trong một gia đình nghèo, nằm giữa xóm lao động, từ nhỏ Lâm đã được đùm bọc bởi chính những người cùng cảnh ngộ. Những chiếc bánh mỳ bẻ đôi, những suất cơm chia nửa là hình ảnh anh nhớ mãi không bao giờ quên. Biết ơn sự sẻ chia đó, Lâm lớn lên với tâm niệm “phải cho đi để trả ơn cuộc đời”.
Là chủ một xưởng thiết kế đồ gỗ nhỏ, Covid-19 cũng khiến công việc làm ăn của anh khó khan như bao người khác. Nhưng không vì thế mà anh dừng lại công việc thiện nguyện mình đã làm bấy lâu nay. Ngược lại, anh cho rằng chính lúc này, những người lao động nghèo mới cần sự sẻ chia của cộng đồng hơn bao giờ hết.
Lái xe dọc đất nước vận chuyển người bệnh
Hai bố con Minh Trí tình nguyện chở người bệnh khắp các tỉnh thành trong Nam ngoài Bắc. Cùng với cha là Đặng Tri Thông, Đặng Minh Trí (24 tuổi, quê Quảng Bình) đã lái xe cứu thương dọc đất nước, vận chuyển người bệnh đến bệnh viện điều trị.
Cuối tháng 5/2021, Trí quyết định vượt hơn 500km từ Đồng Hới (Quảng Bình) ra Bắc Giang, chung tay chống dịch vào thời điểm địa phương này khó khăn nhất.
Sau Bắc Giang, Trí lại tiếp tục lái xe sang Bắc Ninh hỗ trợ các đơn vị chống dịch. Tiếp đó, anh lại lên đường vào Nam, hỗ trợ vận chuyển bệnh nhân và truy vết F0 tại TP.HCM, Bình Dương, Đồng Nai, Quảng Bình.
Trong quá trình vận chuyển bệnh nhân, chứng kiến nhiều hoàn cảnh khó khăn, Trí còn kêu gọi, vận động mọi người hỗ trợ lương thực cùng các vật dụng thiết yếu cho các trường hợp này. Anh và bố lại cùng nhau tranh thủ giờ nghỉ ngơi đến từng ngõ ngách trao tặng cho người dân.
Ghi nhận những đóng góp của chàng trai 24 tuổi, Trung ương Đoàn đã vinh danh Đặng Minh Trí là 1 trong 10 cá nhân, tập thể có nhiều đóng góp tích cực cho cộng đồng và xã hội.
Cô gái tặng xe máy cho người nghèo
Nguyễn Tường Vi chi 100 triệu đồng tặng 5 chiếc xe máy cho người nghèo. Ảnh: Vương Trần Đầu tháng 11/2021, Nguyễn Tường Vi (29 tuổi) – một chủ doanh nghiệp kinh doanh mỹ phẩm ở quận Hải Châu, Đà Nẵng đã quyết định dùng số tiền 100 triệu đồng mua tặng 5 chiếc xe máy cho 5 hoàn cảnh khó khăn.
Vi chia sẻ, khoản tiền 100 triệu đồng này là món quà mẹ cô tặng nhân dịp sinh nhật. Nhưng năm nay, cô nghĩ rằng nó sẽ ý nghĩa hơn nếu được sử dụng để giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn trong bối cảnh đại dịch.
Nghĩ là làm, Vi đã tự mình đi tìm hiểu hoàn cảnh của một số người lao động ở Đà Nẵng để trao tặng món quà vào đúng ngày sinh nhật mình.
Được biết, trước đó, Vi cũng từng có nhiều hoạt động thiện nguyện có ý nghĩa như: tài trợ chính cho 10 chuyến xe đưa người lao động từ miền Nam về quê, tặng chiếc lò nướng bánh chuyên nghiệp cho một thợ làm bánh khuyết tật.
Cô tâm sự muốn sau này có điều kiện “cho đi” nhiều hơn nữa, tuy nhiên để làm được điều đó, cô sẽ nỗ lực làm việc chăm chỉ, “chứ không thể lấy tiền của gia đình để làm từ thiện mãi”.
Cô gái lai 19 tuổi lao vào điểm 'nóng'
Shikita chia sẻ rằng, việc giúp đỡ cộng đồng khiến cô trưởng thành hơn, biết sống có trách nhiệm với bản thân hơn. Võ Kim Shokita, 19 tuổi là một trong số hàng nghìn tình nguyện trẻ đã tham gia công tác chống dịch trên cả nước trong năm vừa qua.
Là cô gái lai Việt – Thái, sinh ra và lớn lên ở TP.HCM trong một gia đình có thể coi là có điều kiện kinh tế, song Shokita không nề hà gian khổ, hiểm nguy. Suốt mấy tháng trời, cô xông pha vào những điểm “nóng” ở TP.HCM, thường xuyên tiếp xúc với những người có nguy cơ lây nhiễm cao.
Công việc trực chốt, lấy mẫu xét nghiệm, phát quà hỗ trợ của cô kéo dài từ buổi sáng cho tới nửa đêm. Mỗi ngày trở về nhà là một ngày cơ thể mệt nhoài nhưng sáng hôm sau, với sức trẻ và nhiệt huyết của một cô gái 19 tuổi, Shokita lại tiếp tục lên đường.
Trong suốt quãng thời gian làm tình nguyện viên, Shokita có nhiều trải nghiệm: xúc động, thương yêu, và cả tủi thân, bật khóc. Nhưng sau tất cả, cô không hối hận về những gì mình đã làm. Những trải nghiệm đã qua đều mang lại cho cô những bài học, sự trưởng thành và tinh thần sẻ chia trong hoạn nạn. Shokita cũng từ đó mà biết sống có trách nhiệm hơn với bản thân và tích cực hơn trước cuộc đời.
Nguyễn Thảo
4 cặp đôi 'nên duyên' nhờ cùng đi tình nguyện chống dịch
Trong khoảng thời gian tình nguyện tham gia công cuộc phòng, chống Covid-19, có những bạn trẻ không chỉ góp sức đẩy lùi dịch bệnh, mà còn tìm được tình yêu của mình.
">Những 9X 'dâng hiến' sức trẻ khi Tổ quốc cần
Nhận định, soi kèo U19 Phần Lan vs U19 Ireland, 17h00 ngày 19/3: Tiếp tục bất bại
Tổng thống Joe Biden và Tổng thống đắc cử Donald Trump (Ảnh: Getty).
"Tôi hy vọng ông ấy sẽ xem xét lại. Tôi nghĩ rằng biện pháp đó sẽ phản tác dụng", Tổng thống Joe Biden nói với các phóng viên tại Nantucket, Massachusetts hôm 28/11.
"Nước Mỹ được bao quanh bởi Thái Bình Dương, Đại Tây Dương cùng hai đồng minh là Mexico và Canada. Việc phá hỏng những mối quan hệ đó là điều cuối cùng chúng ta có thể nghĩ đến", ông Biden cảnh báo.
Tổng thống đắc cử Donald Trump cho biết hôm 25/11 rằng ông sẽ áp dụng mức thuế quan mới đối với hàng hóa từ Canada, Mexico và Trung Quốc thông qua một sắc lệnh hành pháp vào ngày đầu tiên của nhiệm kỳ mới vào năm tới.
Trong một loạt bài đăng trên mạng xã hội Truth Social, ông Trump tuyên bố sẽ áp dụng mức thuế 25% đối với tất cả hàng hóa của 2 nước láng giềng Canada và Mexico, và áp thêm mức thuế 10% nữa đối với tất cả hàng hóa của Trung Quốc, với nhiều mặt hàng trong số đó đã chịu mức thuế mà ông Trump áp trong nhiệm kỳ đầu tiên của ông.
Ông Trump cho biết mức thuế quan mới nhằm thúc đẩy cả 3 quốc gia nỗ lực hơn nữa để tăng cường an ninh biên giới và trấn áp hoạt động xuất khẩu chất gây nghiện sang Mỹ. Ông Trump tuyên bố sẽ áp thuế cho đến khi Trung Quốc ngăn chặn dòng chảy chất gây nghiện bất hợp pháp, đặc biệt là fentanyl, vào Mỹ.
Trong chiến dịch tranh cử của mình, ông Trump đã cảnh báo áp thuế nhập khẩu từ 10-20% đối với tất cả hàng hóa nước ngoài, và tối đa 60% đối với hàng hóa Trung Quốc. Canada, Mexico và Trung Quốc là những đối tác thương mại lớn nhất của Mỹ.
Ngay sau khi Tổng thống đắc cử Trump tuyên bố sẽ áp thuế với hàng hóa từ Mexico, Tổng thống Mexico Claudia Sheinbaum tuyên bố sẽ có biện pháp đáp trả, nhấn mạnh việc đối đầu thuế quan sẽ khiến lạm phát và thất nghiệp ở hai nước gia tăng.
Lời cảnh báo của ông Trump xuất hiện vài ngày sau khi ông tuyên bố sẽ đề cử nhà đầu tư Scott Bessent làm Bộ trưởng Tài chính. Ông Bessent sẽ là một nhân tố chủ chốt trong việc thực hiện chương trình nghị sự thương mại của ông Trump trong tương lai.
Ông Trump từng làm rung chuyển thị trường tài chính và tác động tới các đối tác thương mại quan trọng của Mỹ trong suốt nhiệm kỳ đầu tiên với chương trình nghị sự thuế quan.
Ông Trump đã áp đặt thuế quan đối với thép và nhôm nước ngoài, bao gồm cả từ Canada và Mexico với lý do lo ngại về an ninh quốc gia.
Ông cũng buộc cả 2 nước phải đàm phán lại Hiệp định Thương mại Tự do Bắc Mỹ (NAFTA) với các điều khoản nhằm thúc đẩy sản xuất của Mỹ và cải thiện việc tuân thủ luật lao động.
">Ông Biden cảnh báo chính sách thuế của ông Trump phản tác dụng
Sau khi ông Donald Trump đắc cử Tổng thống Mỹ tuần trước, các CEO công nghệ như Tim Cook của Apple, Mark Zuckerberg (Meta) và Jeff Bezos (Amazon) đều công khai chúc mừng.
Tuy nhiên, CEO TikTok Shou Zi Chew giữ im lặng. Theo CNBC, đây là điều đáng chú ý vì trong số các công ty công nghệ hàng đầu, TikTok đối mặt với nguy cơ bị cấm hoạt động tại Mỹ.
Vào tháng 4, Tổng thống Joe Biden ký một đạo luật yêu cầu ByteDance - công ty mẹ của TikTok, phải bán lại hoạt động của ứng dụng này tại Mỹ trước ngày 19/1, nếu không sẽ bị cấm. Khi ấy, lưỡng đảng đều ủng hộ động thái này.
Giờ việc ông Trump trở lại Nhà Trắng có thể mở ra "phao cứu sinh" cho nền tảng này, theo CNBC. Trump bắt đầu thân thiện với mạng xã hội này sau khi gặp tỷ phú Jeff Yass vào tháng 2, một nhà tài trợ lớn của đảng Cộng hòa và là nhà đầu tư của ByteDance.
Cá nhân Yass và công ty Susquehanna International Group của ông lần lượt sở hữu 7% và 15% cổ phần ByteDance, tổng trị giá 21 tỷ USD.
">Số phận khó đoán của TikTok dưới thời ông Trump
Nhìn lại năm 2021 sắp qua, mọi thứ dường như chỉ mới bắt đầu mà chưa thấy ngày kết thúc. Dịch bệnh thì vẫn diễn ra, lan tràn, kéo theo đó là bao đau thương, mất mát, hi sinh đến từng ngõ ngách, từng căn nhà, từng mái ấm.
Hai năm qua, con tim, khối óc của tôi dần chai sạn với cuộc đời. Mọi khó khăn đến rồi đi, rèn cho tôi sự lì lợm khi phải chống đỡ với những khó khăn của cuộc đời.
Sống trong bối cảnh cả đất nước gồng mình lên chống dịch, cá nhân tôi cũng phải gồng mình lên để sống, để tồn tại vì đơn giản một điều, tôi sống không phải cho mình tôi, mà cho cả những người thân yêu, những người hàng ngày luôn dõi theo từng bước đi của tôi. Họ không hề muốn nhìn cảnh tôi bị gục ngã.
Mọi khó khăn về cơm, áo, gạo, tiền tôi đều cố gắng vượt qua. Vài tháng cách ly, sống trong căn phòng trọ 10m2, mái lợp fibro xi măng, mùa hè nóng như chảy mỡ, mùa đông gió lùa lạnh thấu xương. Khó khăn đó không làm tôi chùn bước.
Tết ở quê. Ảnh minh họa. Những ngày đó, khó khăn như muốn đè tôi xuống, thu nhập không có, tiền nhà, tiền ăn vẫn phải đóng đủ, tôi dần phải học cách tồn tại qua ngày. Hôm thì làm vài gói mì tôm, hôm thì ăn cơm không với nước mắm và có ngày đỉnh điểm, đến chai nước mắm cũng không còn giọt nào… Tất cả đều qua và không làm tôi sợ hãi.
Nhưng dần đến những ngày cuối năm, thời tiết vào đông, gió lạnh ùa về, lại làm cho trái tim tôi rét buốt.
Tôi rất sợ mỗi khi Tết đến, trở về ngồi nhà thân yêu, đối diện với gương mặt hốc hác, xám xịt, đầy nếp nhăn của bố mẹ.
Mỗi tuổi nó đuổi xuân đi, bố mẹ tôi ngày càng già thêm, sức khoẻ không như trước, ánh mắt không còn tinh và nhanh, nhưng sâu thẳm bên trong, tôi vẫn nhận ra bao hi vọng, mong ngóng của bố mẹ.
Bố tôi tên Côi, cả cuộc đời của ông dường như gói gọn ngay trong cái tên. Bố tôi sinh ra đã không có cơ hội nhìn thấy mặt ông nội. Ông tôi mất khi bà đang mang thai bố được mấy tháng, vì vậy bà nội liền đặt tên là Côi, theo nghĩa là mồ côi.
Ngoài nghĩa là mồ côi, tên bố còn có thể hiểu là đơn côi, lẻ loi. Cuộc đời ông là những tháng ngày sống trong cô độc. Nhà nghèo, từ nhỏ ông không được học hành, phải đi chăn trâu, cắt cỏ, cố mong kiếm ít công điểm, cuối năm hợp tác xã phát thêm ít gạo, thịt để gia đình ăn Tết.
Mỗi khi Tết đến, xuân về, bố thường kể về chuyện ngày xưa, những ngày cơ cực của bố với hi vọng các con sẽ trân trọng, thương yêu và cố gắng hơn nữa.
Tôi hiểu ý nên từ nhỏ đã cố gắng học hành, phấn đấu để bố mẹ thấy tự hào, hạnh phúc về mình.
Rời ghế nhà trường, mang theo trí tuệ, sự khao khát và cố gắng của bản thân bước ra ngoài cuộc đời. Hi vọng sẽ kiếm công việc tốt, thu nhập cao, đủ lo cho bản thân, nghĩ về điều hạnh phúc tươi đẹp trong tương lai, để bố mẹ được tự hào, hạnh phúc.
Công việc của tôi ngày hôm nay, chuyển 10 khối cát đổ vào móng công trình. Nhưng cuộc đời vốn không như những điều mình suy nghĩ, mong mỏi. Sau vài năm ra trường, trải qua vài công ty, dành dụm số tiền, tôi cùng một người bạn mở một nhà hàng nho nhỏ, chuyên về thịt dê. Tôi nghĩ với nguồn nguyên liệu và thương hiệu dê núi Ninh Bình quê tôi, mọi thứ sẽ ổn.
Thời gian đầu, nhà hàng vận hành trơn tru, khách đã tin tưởng, quán dần nhận sự tín nhiệm, kéo theo đó là thu nhập được đảm bảo và cho tôi chút hi vọng về tương lai.
Dịch bệnh kéo đến, đánh sập tất cả ước mơ, hoài bão và số tiền tích cóp. Tôi phải chấp nhận bán cửa hàng, bán đồ đạc có giá trị, chuyển từ sống trong căn chung cư mi ni, sang ở căn nhà trọ bình dân, rẻ nhất có thể.
Mọi thứ với tôi trở về con số 0 tròn trĩnh, nếu không tính số tiền nợ đang gánh chịu.
Từ bỏ công việc kinh doanh, tôi dự định sẽ xin một công việc nào đó. Nhưng dịch bệnh làm mọi thứ trở nên vô cùng khó khăn.
Nhiều lúc ngồi trong căn phòng trọ, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa nhỏ, tôi thấy bi quan, lạc lõng, sợ hãi khi nghĩ về tương lai. Cảm giác ngồi nhà, chờ từng cuộc điện thoại gọi phỏng vấn, trong khi số tiền trong túi dần vơi thật là khó chịu!
Cuối cùng, tôi chấp nhận đi làm cửu vạn khi thành phố mở giãn cách. Mọi thứ không hề đơn giản với người đang quen lao động trí óc, nhưng tôi phải chấp nhận và cố gắng. Vì đơn giản một điều, trước khi tôi muốn sống, tôi cần phải tồn tại.
Tôi vẫn nhớ như in, cảm giác vui mừng, phấn khởi khi đọc được mẩu tin có người tuyển đi bốc hàng, chuyển nhà, dọn kho, phá nhà, xúc cát thuê… Cảm giác hạnh phúc khi gọi đến và họ chấp nhận. Cảm giác sung sướng khi trong hàng trăm người hành nghề cửu vạn, may mắn lại đến với mình.
Cuộc đời vốn chi rất lạ, ngày trước khi mở nhà hàng, nhiều lúc tính doanh thu một ngày được cả chục triệu, tôi cũng không vui bằng việc được trả vài trăm nghìn sau một ngày chuyển 10 khối cát. Đơn giản đó là số tiền rất quan trọng với tôi, đảm bảo cho tôi tồn tại ở thành phố này. Với tôi, còn tồn tại là còn hi vọng.
Nhiều hôm đang bốc hàng, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở gấp gáp, mẹ gọi điện lên hỏi ăn trưa, công việc dạo này tốt chứ. Tôi không dám nói thật, chỉ dám nhẹ nhàng nói công việc vẫn ổn, nhà hàng vẫn có khách đều, bố mẹ ở nhà cứ yên tâm.
Mỗi lần nói dối, tôi cảm giác thật sự rất khó chịu, như một kẻ thất bại, nhưng tôi không có sự lựa chọn khác, tôi sợ giọt nước mắt mẹ rơi khi biết những gì tôi đang trải qua.
Và không biết từ bao giờ, cuộc đời lại đặt tên tôi là anh Cửu. Một cái tên mang đầy chua xót và nuối tiếc.
Tôi rất sợ, sợ bố mẹ biết sự thật, sợ cảnh nhìn thấy sự thất vọng khi họ đang đặt cho tôi quá nhiều hi vọng. Tôi sợ cả sự thương hại và đau xót.
Tôi sợ phải đối diện, sợ phải nói dối, sợ cảm giác phải thốt ra “con ổn, công việc vẫn tốt, thu nhập vẫn cao”, sợ những lúc bố mẹ nói chuyện với hàng xóm bằng chất giọng tự hào khi nói về tôi.
Tôi sợ về quê đón Tết!
Nhưng rồi có một thứ giúp tôi vượt qua nỗi sợ. Đó là tình cảm yêu thương giữa các thành viên trong gia đình. Đây chính là động lực để tôi mỗi ngày bước ra khỏi cửa, hít thật sâu, cố gắng làm việc, vì tôi có niềm tin rằng, hôm nay cố gắng thì ngày mai sẽ khác.
Tết là dịp đoàn viên, là thời khắc chuyển giao giữa năm cũ và năm mới, là thời điểm mọi người quây quần lại, nghĩ về năm cũ và hướng sang năm mới với những hi vọng, mong muốn. Và tôi hiểu, gia đình là thứ quan trọng nhất.
Cuộc đời dạy tôi một điều "cái gì không giết được mình thì làm mình mạnh mẽ hơn”. Bây giờ xã hội đang gọi tôi là anh Cửu, nhưng tương lai họ sẽ gọi tôi bằng cái tên khác, cái tên do chính cha sinh, mẹ đẻ tôi đặt ra. Và tôi tự tin về điều đó.
Tết này nhà tôi sẽ có “thịt”!
Thanh Phong
Tết này con đã không còn mẹ
Khi còn mẹ, con chưa cảm nhận hết điều thiêng liêng trong tình mẫu tử. Giờ mẹ đi xa rồi con mới thấy, dẫu hối hận bao nhiêu cũng không thể, không thể nữa.
">Bán tháo nhà hàng, ông chủ đi làm cửu vạn, tối ngủ phòng trọ 10m2