Theo UBND tỉnh Tây Ninh, việc khôi phục hoạt động sản xuất kinh doanh, dịch vụ, xây dựng cơ bản... tạm thời áp dụng trong phạm vi các vùng cam, vàng và xanh. Đối với vùng nguy cơ dịch bệnh rất cao (vùng đỏ), vùng đang bị phong tỏa, cách ly y tế theo quy định thì tạm dừng mọi hoạt động sản xuất, kinh doanh.
![]() |
Ảnh minh họa (Ảnh: Báo Tây Ninh) |
Cụ thể, đối với các doanh nghiệp trong khu chế xuất - khu công nghiệp, khu kinh tế nếu đáp ứng đủ điều kiện “3 tại chỗ” tiếp tục hoạt động. Doanh nghiệp chưa hoàn thiện “3 tại chỗ” thì vừa làm, vừa hoàn thiện, nếu không thể hoàn thiện hoặc không bảo đảm các điều kiện “3 tại chỗ” thì phải tạm dừng để khắc phục hoặc chuyển sang phương án sản xuất khác phù hợp theo quy định.
Đối với doanh nghiệp đang ngừng hoạt động muốn khôi phục lại sản xuất, doanh nghiệp xây dựng phương án cụ thể theo một trong các phương án sau trình Ban quản lý khu kinh tế tỉnh thẩm định, tham mưu trình UBND tỉnh xem xét phê duyệt.
Phương án sản xuất “3 tại chỗ” của doanh nghiệp phải bảo đảm các điều kiện: khôi phục tối đa 50% công suất sản xuất, tương ứng với sử dụng 50% người lao động làm việc; thực hiện luân chuyển người lao động định kỳ cho phù hợp; thực hiện test nhanh cho toàn bộ người lao động, nếu có kết quả âm tính thì cho về nơi trọ tạm thời của doanh nghiệp, sau 3 - 5 ngày xét nghiệm PCR mẫu gộp 10, nếu âm tính thì được sản xuất “3 tại chỗ”.
![]() |
Ngoài ra, doanh nghiệp thành lập Ban kiểm soát dịch bệnh của doanh nghiệp và Tổ giám sát Covid-19 cộng đồng tại từng phân xưởng sản xuất để chỉ đạo, kiểm tra, nhắc nhở, giám sát việc thực hiện các biện pháp phòng chống dịch trong doanh nghiệp…
Nếu DN không đủ điều kiện áp dụng “3 tại chỗ” thì tùy theo số lượng người lao động để xây dựng phương án “1 cung đường, 2 địa điểm”, nhưng phải đảm bảo các điều kiện như: thực hiện test nhanh cho toàn bộ người lao động một lần và sau 3 ngày PCR mẫu gộp 10, nếu có kết quả âm tính thì đưa vào sản xuất; bố trí xe đưa đón người tập trung, bảo đảm “1 cung đường, 2 địa điểm”...
Đối với doanh nghiệp ngoài KCN cần xây dựng một trong các phương án khôi phục sản xuất như doanh nghiệp trong KCN, gửi UBND cấp huyện và cấp tỉnh thẩm định, phê duyệt tùy theo quy mô trên 500 người lao động hoặc ít hơn.
Xem xét nới lỏng một số hoạt động kinh doanh dịch vụ không thiết yếu
Đối với việc khôi phục hoạt động kinh doanh, dịch vụ, UBND tỉnh Tây Ninh cho rằng, các mặt hàng không thiết yếu thì chỉ khôi phục hoạt động hoàn toàn khi tỉnh trở lại trạng thái bình thường mới.
Tuy nhiên, căn cứ vào tình hình thực tế dịch bệnh, UBND tỉnh sẽ có thông báo cụ thể bằng văn bản về việc nới lỏng một số hoạt động kinh doanh dịch vụ phù hợp. Các hoạt động kinh doanh dịch vụ thiết yếu tiếp tục được hoạt động nhưng phải bảo đảm tuân thủ 5K và các biện pháp phòng chống dịch theo hướng dẫn của ngành chức năng.
Đối với các hoạt động sản xuất trong lĩnh vực nông nghiệp, UBND tỉnh yêu cầu hoạt động sản xuất trong khu vực vùng xanh, sử dụng người lao động cư trú tại vùng xanh thì người lao động phải bảo đảm thực hiện 5K. Người lao động ở vùng xanh do ấp, khu phố vùng xanh xác nhận. Đối với vùng đỏ, các tổ chức, cá nhân có nhu cầu thu hoạch vụ mùa thì đề nghị UBND cấp xã xem xét, có kế hoạch thu hoạch phù hợp, hạn chế thấp nhất thiệt hại và đảm bảo phòng chống dịch.
![]() |
Ảnh minh họa (Ảnh: Báo Tây Ninh) |
Đối với các hoạt động xây dựng cơ bản, người lao động ở vùng xanh, cam, vàng phải bảo đảm thực hiện nghiêm 5K; định kỳ xét nghiệm sàng lọc test nhanh kháng nguyên hoặc PCR mẫu gộp 10, 7 ngày/lần cho tối thiểu 20% số người lao động theo quy định của Bộ Y tế. Tuy nhiên, hoạt động sản xuất tại vùng xanh nhưng sử dụng người lao động ở vùng khác thì người lao động phải có giấy xét nghiệm âm tính trong vòng 72h (chi phí xét nghiệm do người sử dụng lao động thỏa thuận với người lao động chi trả).
Nếu áp dụng xây dựng cơ bản theo mô hình “3 tại chỗ”, thì nhà thầu phải có phương án gửi UBND cấp huyện hoặc Ban quản lý khu kinh tế nơi có công trình xây dựng để phê duyệt. Chủ đầu tư có trách nhiệm kiểm tra, giám sát việc thực hiện phương án “3 tại chỗ” của nhà thầu.
Thời gian qua, dịch Covid-19 bùng phát mạnh và việc áp dụng biện pháp giãn cách xã hội theo Chỉ thị 16 toàn tỉnh đã gây ảnh hưởng lớn đến các hoạt động kinh doanh, sản xuất. Việc lập ra phương án khôi phục hoạt động kinh doanh, sản xuất là điều cần thiết để sớm đưa cuộc trở lại trạng thái bình thường mới, với tiêu chí đảm bảo thực hiện nghiêm các công tác phòng, chống dịch Covid-19
N.L
" alt=""/>Tây Ninh lên phương án khôi phục sản xuất, kinh doanhNhiều người ngần ngại hôn nhân vì mường tượng ra thời kỳ kinh khủng của hậu hôn nhân. Chồng luôn nhấn giọng: “Chẳng có lãng mạn cho vợ đằng sau tiếng con khóc, nợ đòi đâu!”. Đúng là không hoa hồng, không lời có cánh, không cà phê, xinê… Thời gian càng trôi, sự lãng mạn càng bị những gót chân bươn chải bỏ quên một cách vô tình. Nhưng bù lại, vẫn có những điều lãng mạn khác mà thời yêu nhau chưa bao giờ có được.
Như chuyện hôm sinh nhật. Cái váy đó vợ đã ngắm nghía mấy tháng trời nhưng không dám mua vì quá đắt. Tiền học cho thằng cu lớn, tiền sữa cho thằng cu nhỏ, tiền ăn, tiền điện… rồi bao nhiêu thứ phải chi trả cứ bủa vây, ngăn không cho vợ phung phí. Thẻ lương của chồng, vợ giữ. Những khoản chi tiêu bên ngoài chồng tự xoay xở với tiền thưởng hàng quý của công ty. Eo hẹp là thế mà chồng vẫn dành dụm để mua váy tặng vợ (lại biết đúng cửa hàng và cái váy vợ “nhắm”), đó chẳng phải là lãng mạn sao?
Điểm lại, sau mấy năm làm vợ chồng, những cái nắm tay của chúng mình thưa thớt hẳn. Những buổi hẹn hò, cà phê bị vợ đưa vào danh sách những “trò tiêu khiển” xa xỉ. Những tin nhắn nhớ thương lùi vào… thời xa vắng. Biết bao nhiêu thứ “có” bị biến thành “không” từ ngày mình trở thành vợ chồng. Nói vậy mà không phải vậy, vợ chồng vẫn có những giây phút lãng mạn tuyệt vời mà ngày xưa chưa bao giờ được hưởng. Như cái hồi biết vợ có thai, chồng nhảy lên sung sướng, ôm vợ xoay mấy vòng rồi hốt hoảng dừng lại vì sợ đứa con trong bụng… chóng mặt. Đêm nào chồng cũng nằm áp tai lên bụng vợ, thầm thì nói chuyện với con. Chồng còn xung phong làm việc nhà, thỉnh thoảng đi chợ và làm “đạo diễn” nhà bếp cho vợ được nghỉ ngơi. Hay đơn giản hơn, dù bận rộn đến mấy thì mỗi sáng chồng đều dắt xe ra khỏi cổng giúp vợ. Chồng bảo, làm thế để vợ có động lực thắt cà vạt mỗi sáng cho chồng.
Khi vợ bị cảm, chồng không cuống cuồng hỏi han như thời đang yêu nữa mà thay vào đó, chồng nhìn vợ một cách nghiêm khắc rồi “phán”: “Sao em chủ quan với sức khỏe của mình thế? Mưa mặc mưa, nắng mặc nắng, người chứ có phải sắt đá gì mà không đổ bệnh”. Rồi cứ để cho vợ khóc sụt sùi vì tủi thân, chồng xách xe ra khỏi nhà, trở về với mấy vỉ thuốc cảm trên tay. Có hôm, chồng một mình hì hụi xây lại góc nhỏ trước thềm nhà. Thấy chồng mồ hôi nhễ nhại, vợ chạy ra toan bưng gạch, dọn rác phụ thì bị la té tát. Vợ thoáng buồn, chẳng lẽ chia sẻ công việc với chồng là sai? Chồng không an ủi, không thừa nhận mình quá đáng mà chỉ buông một câu: “Việc này cứ để anh lo, lỡ anh ốm còn có người lo cho anh chứ. Không phải việc gì em giúp anh cũng thấy vui đâu”. Lãng mạn thời vợ chồng đúng là có khác.
Là vợ chồng, biết hết tật xấu của nhau rồi nên “cuốn cẩm nang” mang tên “tốt khoe, xấu che” gần như bị vứt vào sọt rác. Thế là, bao nhiêu cái xấu được phô ra một cách tự nhiên, đôi khi thái quá. Ấy vậy mà những tật xấu ấy lắm lúc mang lại tiếng cười rộn rã trong căn nhà nhỏ và được vợ thay cho cái tên mỹ miều là “lãng mạn kiểu… chồng”.
Không còn như thời son trẻ, vợ dễ dãi hơn với nhu cầu làm đẹp của bản thân. Có gì mặc đó, ra ngoài cũng khoác vội mấy thứ quần áo đơn giản cho thoải mái. Đôi lúc chồng nhăn mặt góp ý. Vốn biết tiếp thu, vợ lấy lại phong độ cái thời “điểm phấn thoa son”, dù dáng dấp đã không còn như thuở hoàng kim. Hôm vợ chồng rủ nhau đi ăn cưới đứa em họ, vợ xúng xính trong chiếc váy maxi màu kem mềm mại. Mới bước xuống nửa cầu thang đã thấy cả chồng lẫn con nhìn lên vẻ… phấn khởi. Không cần những lời khen ngợi ngọt như đường phèn thuở đang yêu, chỉ cần cái nhìn ấy thôi là đủ cho vợ ngất ngây hạnh phúc. Có lẽ, lãng mạn còn là lúc chồng được nhìn ngắm người phụ nữ mình yêu làm đẹp.
Thời đang yêu, nào là “nếu có tiền anh sẽ đưa em lên mặt trăng”, nào là “mình sẽ sống trong một ngôi nhà hạnh phúc và có một đàn con nhỏ thật dễ thương”, hay sướt mướt hơn “sau này lấy nhau, mỗi sáng đi làm mình sẽ hôn nhau để chào tạm biệt và không quên nói lời yêu thương”… Đến khi thành đôi, mình cũng giống như nhiều cặp vợ chồng khác phải đối mặt với những vấn đề lớn như nuôi con, có nhà thành phố… Thực tế cuộc sống khiến vợ chồng mình lao vào làm việc cật lực. Lãng mạn của ngày xưa không còn nữa, thay vào đó là ánh mắt sung sướng nhìn nhau khi dành dụm đủ tiền mua cái tủ lạnh, cái máy giặt hay đơn giản chỉ là sắm được chiếc nôi cho con. Nhớ nhất là khoảnh khắc mình ôm chặt lấy nhau, nước mắt ràn rụa khi cầm trong tay sổ đỏ của một miếng đất nhỏ vùng ven.
Vợ gọi đó là lãng mạn của thời hôn nhân.
Vũ Hoài (Theo PN TPHCM)
" alt=""/>Hôn nhân là nấm mồ chôn... sự lãng mạn?